HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Lục lão tướng quân ngoài miệng thì chửi ầm lên như thế nhưng khi nhìn tên khốn kiếp Tiêu Văn Việt này, trong lòng lại xem trọng hơn mấy phần.

Ông ấy cũng rất chú ý tới mấy hài tử sinh ra sau này của Tiêu gia, một thế hệ này sinh liên tiếp ba nhi một nữ, nhưng lại không có người nào có thể vác trường thương ra trận g.i.ế.t. địch, sao có thể không khiến người ta thổn thức cho được?

Mấy năm nay ông ấy không thích nói chuyện với mấy vãn bối này, cũng là bởi cảm thấy bọn họ chẳng có tác dụng gì cả, nhìn thôi đã thấy phiền lòng rồi!

Nhưng hiện tại nhìn lại, tuy rằng Tiêu Văn Việt mềm yếu vô lực, thở cũng thở không đều, nhưng lại là người tàn nhẫn đến thế!

Đối với chính mình mà đã tàn nhẫn như vậy rồi, nếu như đối với địch nhân thì lại càng không cần phải nói!

Trên chiến trường, không có một vị tướng quân bách chiến bách thắng nào mà có thể chiến đấu một mình được, không chỉ phải có những người đồng đội đáng tin cậy, những tiên phong có thể liều mạng mà càng phải có một quân sư có thể bình tĩnh phân tích tình hình chiến đấu trong mọi tình huống, có thể lên tiếng nhắc nhở kịp thời khi tướng quân chém g.i.ế.t. đến đỏ mắt, có thể tìm cách thoát khỏi tình thế tiến thoái lưỡng nan!

Tiểu tử Tiêu Văn Việt này liên tục nhiều ngày muốn gặp ông ấy, không đạt được mục đích thề không bỏ qua, coi như có đủ kiên nhẫn. Sau nhiều lần bị ông ấy từ chối lại có thể tìm ra một biện pháp thiếu đạo đức như vậy để làm ông ấy lộ diện, đó chính là có mưu kế. Còn dám xuống tay với cả chính mình, đó càng là tàn nhẫn dứt khoát!

Tên khốn kiếp không biết xấu hổ, ác độc mà còn có dã tâm này, xem ra cũng rất thú vị.

Giờ phút này Tiêu Văn Việt nghe Lục lão tướng quân mắng mình, sắc mặt tái nhợt không hề phản bác, hiện giờ chỉ mới qua được cửa ải thứ nhất, còn cửa ải thứ hai phải dựa vào bản lĩnh thật của mình.

Nhưng không phải hắn hoàn toàn không có chuẩn bị.

Trong mấy ngày xin gặp Lục lão tướng quân, hắn cũng không nhàn rỗi, bước đầu đã có hiểu biết sơ bộ về tình hình phòng thủ ở biên cương, ngoài ra hắn còn nghĩ cách tìm hiểu xuất thân, sở thích, tính cách của một số tướng lĩnh trong triều, cũng đã nhớ hết tình hình tướng lĩnh ở một vài khu vực quan trọng.

Hắn biết, một người quân sư xuất sắc cần phải nắm vững nhất chính là cấp trên của mình, nguyên soái thống lĩnh!

Nếu như sở thích và tính cách của cấp trên mà còn không nắm rõ thì cho dù hắn có mưu kế, có chiến lược giỏi đến cỡ nào cũng không được trọng dụng.

Chỉ tiếc rằng sức khỏe hắn không tốt, thời gian đọc sách mỗi ngày chỉ có hạn, cũng chỉ có thể tìm hiểu được một vài thông tin quan trọng, không có thời gian làm quen với địa hình cụ thể của khu vực biên cương, khí hậu thủy văn cũng nhưng những điểm sinh tồn quan trọng khác….Đến bây giờ hắn mới bắt đầu cảm thấy hối hận, cảm thấy trong quá khứ hắn đã lãng phí quá nhiều thời gian.

Một lúc sau, bàn tay đã được băng bó xong.

Trong tay Lục lão tướng quân có rất nhiều thuốc cầm máu thượng hạng, vừa rồi đã đưa rất nhiều cho hắn dùng.

“Hôm nay ngươi đi theo ta về phủ tướng quân nghỉ ngơi, miễn cho ngươi về nhà để trưởng bối trong nhà nhìn thấy bộ dạng ngươi thế này lại ở sau lưng mắng ta ức hiếp người khác.” Lục lão tướng quân lại lẩm bẩm.

“Vậy khi nào tướng quân sắp xếp cho vãn bối đi gặp Nhan quân sư?” Tiêu Văn Việt có chút sốt ruột.

“Ngươi không muốn dưỡng thương à? Với cái sức khỏe này của ngươi có thể chịu được không hả?” Lục lão tướng quân cười nhạo một tiếng.

“Vãn bối vừa mới dùng thuốc của ngài, cảm giác đã khá hơn nhiều, kịp thời cầm máu nên thân thể vẫn có thể chịu đựng được. Hơn nữa, tuổi tác của ngài đã cao như thế mà thân thể vẫn còn khỏe mạnh, nhất định là có nguyên do, được ở trong phủ của ngài một đêm thì có khi sáng mai thôi sẽ có tinh thần gấp trăm lần…” Tiêu Văn Việt cung kính nói.

Nhưng mấy lời cung kính này lại làm cho Lục lão tướng quân vô cùng tức giận!

“Ta biết ngay ngươi là đồ khốn kiếp mà!” Lục lão tướng quân hừ một tiếng: “Ngươi đúng là tinh ranh đấy, còn chưa hồi phủ với ta mà đã biết trong nhà ta có đồ tốt rồi!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi