HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

“Ngươi muốn đi thì cứ đi, ta không ngăn cản. Nhưng mà ngươi phải suy nghĩ một chút, hiện giờ ta đã đắc tội với Quản gia, bằng hữu của ngươi rất có thể sẽ bởi vậy mà bất mãn với ngươi, thậm chí còn sẽ đánh ngươi nữa. Ngươi chỉ có một mình nhất định sẽ phải chịu thiệt, khó tránh khỏi bị thương, đến lúc toàn thân đau nhức thì nhớ đừng trách ta là được.” Tiêu Vân Chước rất chân thành nói.

Tiêu Văn Yến bây giờ cũng đã nghe một ít chuyện về đại tỷ.

Kẻ chuyên gây họa quả thực gây không ít rắc rối.

Nhưng mà…

“Bọn họ đều là bằng hữu của ta! Là huynh đệ tốt, sẽ không bởi vì chuyện nhỏ nhặt này mà động thủ với ta đâu, ngươi cũng quá coi thường tình nghĩa giữa chúng ta rồi!” Tiêu Văn Yến ngẩng đầu: “Ngươi chỉ là nữ nhân, không hiểu gì cả!”

Tiêu Vân Chước nheo mắt lại, giơ tay lên gõ vào đầu Tiêu Văn Yến: “Đắc ý như vậy, tất có tai ương!”

Còn nhỏ thế này mà đã kỳ thị nữ tử!

Đi ra ngoài tất sẽ bị đánh!

Tiêu Văn Yến ôm đầu, không biết nàng lại bắt đầu nổi điên vì cái gì.

Cậu nhanh chóng chạy ra ngoài, bên người dẫn theo một gã sai vặt.

Tiêu Vân Chước nhìn bóng lưng vui vẻ của cậu, suy nghĩ một chút rồi hỏi quản gia xem Tề Hoan Lâu là chỗ như thế nào.

Quản gia cũng biết rất nhiều về những chỗ mà Tiêu Văn Yến từng lui tới.

Vì thế, ông ấy cẩn thận trả lời: “Tề Hoan Lâu vốn là một thiện đường do một người hảo tâm mở ra, ở trong kinh thành của chúng ta, khất cái cũng không hề ít hơn mấy địa phương khác, thỉnh thoảng còn có mấy hài tử tàn tật bị vứt bỏ. Người hảo tâm kia liền đưa một ít hài tử không có cha nương chăm sóc đến ở trong Tề Hoan Lâu. Ý định ban đầu thì tốt, chỉ là sau khi người hảo tâm kia qua đời rồi, nhi tử của người hảo tâm kia tiếp nhận thiện đường, cảm thấy chỗ này không có lãi, chiếm một mảnh đất tốt mà chẳng làm được gì nên đương nhiên không muốn.”

“Nhưng Tề Hoan Lâu này đã đáp ứng với quan phủ, mỗi năm ít nhất phải thu nhận hai mươi hài tử không có tiện tịch vào nuôi mới có thể được giảm thuế, cho nên chủ nhân mới liền cải tạo lại Tề Hoan lâu một chút.”

“Mấy hài tử kia vẫn được nuôi dưỡng ở trong đó, nhưng không phải là nuôi miễn phí như trước. Tề Hoan Lâu đã trở thành chỗ giành cho hài tử nhà phú quý vào đó vui chơi, mà những hài tử kia trở thành chân chạy vặt ở trong đó.”

“Chẳng qua là, mấy hài tử trong đó…cũng không thực sự là chân chạy vặt. Trước kia lão nô từng nghe gã sai vặt của tiểu thiếu gia kể là ở trong đó chướng khí mù mịt, cô nhi ở trong đó có thể coi như là một phần đồ chơi của mấy công tử.”

“Chỉ cần mấy hài tử phú quý thấy vui thì có thể tùy tiện ra lệnh cho mấy cô nhi trong đó, xem bọn họ đánh nhau, hay là để bọn họ giả làm con chó con mèo để cưỡi…Thậm chí là một đứa chạy trốn ở phía trước, một đứa đuổi theo ở phía sau…Trò chơi cũng rất nhiều, tùy vào đám hài tử phú quý nghĩ thế nào…”

“Chẳng qua cũng may những hài tử đến chơi ở Tề Hoan Lâu phần lớn đều dưới mười hai tuổi, cũng sẽ không quậy phá quá mức nên chỗ đó cũng sẽ không xảy ra chuyện nguy hiểm đến tính mạng dính tới kiện tụng.”

“…”

Tiêu Vân Chước nghe vậy, tâm tình cũng trầm thấp.

Không gây chuyện chết người dính tới kiện tụng sao?

Sở dĩ Tiêu Vân Chước hỏi chuyện về Tề Hoan Lâu không phải bởi tò mò mà là mấy ngày nay trong mấy “đơn đặt hàng” mà nàng nhận được, có một cái ở gần Tề Hoan Lâu.

Người viết đơn đặt hàng này nói rằng hài tử nhà mình luôn cứ đến nửa đêm là nghe thấy tiếng khóc, rõ ràng không có âm thanh gì cả nhưng hài tử vẫn nói là có người khóc, hỏi hài tử tiếng khóc từ đâu tới thì hài tử chỉ tay về phía Tề Hoan Lâu.

Mà phụ mẫu cũng không dám tùy tiện tới tìm Tề Hoan Lâu gây phiền toái nên sau khi biết được có một quầy hàng kỳ lạ như vậy, liền viết lại chuyện này đưa qua.

“Chuẩn bị xe ngựa, ta muốn tới cửa hàng đồ lông thú gần Tề Hoan Lâu xem thử.” Tiêu Vân Chước nói.

Quản gia lập tức nói vâng, sai người đi chuẩn bị.

Vị trí của Tề Hoan Lâu cũng không phải quá phồn hoa, cho nên các cửa hàng ở xung quanh cũng không nhỏ. Tề Hoan Lâu là chỗ lớn nhất ở trên phố này, cửa trước hướng ra đường chính, cửa sau chỉ là một con hẻm rất hẻo lánh.

Tiêu Vân Chước đến cửa hàng lông thú, xuống xe ngựa đi vào xem thử.

Đồ lông thú trong cửa hàng này cũng không tốt lắm, nhưng đều là thứ mà dân chúng bình thường đều có thể mua nổi. Lông chuột lông cừu lông thỏ, thậm chí có cả lông chó, mùi của cả cửa hàng này rất kỳ quái, cảm giác như không thở nổi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi