HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

"Tuyệt đối không có!" Người tới lập tức nói: "Tiêu cô nương, ngươi một nữ hài tử, nhanh mồm nhanh miệng như thế cũng không tốt."

"Đệ đệ ta hiền lành dễ bắt nạt, cho nên hiện tại mới rơi vào kết cục này. Các ngươi dĩ nhiên là hy vọng ta ngốc như thằng bé, như vậy thì Tiêu gia ta càng dễ bắt nạt hơn rồi." Tiêu Vân Chước thuận miệng nói, nửa điểm khuất phục cũng không có.

Tiêu Vân Chước lại nhìn lướt qua mấy công tử bị thương kia.

Trong đó một kẻ cầm đầu, trước đó là càn rỡ nhất, lúc này khóc sưng cả mắt, cánh tay bị Tùng Thuý tháo ra.

Ánh mắt Tiêu Vân Chước nhìn về phía cậu ta, lại sâu kín mở miệng: "Quý công tử còn nhỏ tuổi, nhưng lại làm không ít chuyện ác, đạo trời sáng tỏ, nếu các ngươi không muốn nhi tử sống lâu, đại khái có thể ở đây mắng thêm một lúc nữa, trong lòng sinh tà, luôn có chỗ ứng..."

Nàng nói như này, trong lòng mấy người đều xiết chặt.

Sắc mặt cũng thay đổi.

"Tiêu cô nương! Ngươi đừng có nói bậy, chúng ta cũng không mắng ngươi, nhi tử ta càng không làm việc ác gì, báo ứng tới đâu chứ..." Đối phương sốt ruột.

Ai mà không biết Tiêu Vân Chước là người tà dị?

Nghe nói bản lĩnh xem bói của nàng rất lợi hại, phàm là chuyện mà nàng đã mở miệng nhận định, thì đều sẽ thành sự thật.

Tiêu Vân Chước hơi mím môi lại, nhưng không nói lời nào, chỉ híp mắt lại cười nhìn bọn họ, giống như nhìn thấu tất cả.

Vẻ mặt và thái độ như vậy càng làm cho những người này bất an, nhanh chóng đưa nhi tử đi, nào dám nói thêm gì.

Những người này đi rồi, Tiêu Vân Chước cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Vừa rồi cũng chỉ là mở miệng hù dọa người.

Tiểu công tử cầm đầu kia nhìn thì cũng là một đứa trẻ bá đạo, hơn nữa vừa nãy sắc mặt không tốt lắm, chắc là bị doạ, có lẽ sẽ bị một trận ốm nhẹ.

Mặc dù bệnh vặt, nhưng người nhà dĩ nhiên nghe tin là đã sợ mất mật.

Tương lai lại nghĩ đến những lời nàng đã nói, làm sao còn dám không để ở trong lòng? Phàm là thực tình suy nghĩ cho tuổi thọ của nhi tử, về sau sẽ hạn chế những lời nói và việc làm của đứa nhỏ.

Có đôi khi, thuyết phục là vô dụng, dùng lợi ích của bọn họ để uy hiếp, mới có thể hiệu quả nhanh chóng.

"Ngươi cũng không nói gì mà? Vì sao bọn họ lại sợ hãi như thế, đều vội vàng đi rồi?" Tiêu Văn Yến còn có chút không hiểu.

"Chột dạ đó." Tiêu Vân Chước đáp lại một tiếng.

Sau đó cũng dẫn Tiêu Văn Yến ra khỏi nha môn.

Ở trên xe ngựa, Tiêu Vân Chước nhìn dáng vẻ đau đớn khổ sở của Tiêu Văn Yến, lại mở miệng hỏi: "Ngươi biết tiền thân của Tề Hoan Lâu là cái gì chứ?"

"Ta biết, thiện đường đó, những đứa nhỏ trong đó đều là cô nhi, ở trong đó kiếm miếng cơm." Tiêu Văn Yến nói như lẽ đương nhiên: "Cho nên mỗi lần ta đến đó đều sẽ cho bọn họ tiền thưởng, mặc dù cũng không nhiều, nhưng chắc chắn đủ cho bọn họ ăn cơm."

"Ngươi cảm thấy như vậy rất đúng?" Tiêu Vân Chước hỏi.

Tiêu Văn Yến nghĩ một chút: "Có cái gì không đúng... ta cũng biết bọn họ đáng thương, cho nên mỗi lần ta bảo bọn họ phục vụ, cũng sẽ không để bọn họ làm chuyện quá phiền phức, cho dù bọn họ thua, ta cũng không phạt, vậy còn không được sao?"

Tiêu Vân Chước nhíu mày.

"Nếu như bắt đầu từ hôm nay, trong nhà chỉ lo chuyện ăn uống của ngươi, nhưng chỉ cần ta và lão thái thái cần, bảo ngươi đến quỳ hầu hạ, vui vẻ thì thưởng cho ngươi mấy đồng, ngươi cảm thấy có thể thực hiện được không?" Tiêu Vân Chước hỏi.

"Ta và bọn họ sao có thể giống nhau được! Ta cũng không phải người không cha không mẹ..." Tiêu Văn Yến lập tức nói.

Tiêu Vân Chước nghe lời này, vẻ mặt phức tạp.

Nếu nói Tiêu Văn Yến sai, chỉ sợ cậu cũng không biết mình đã làm sai điều gì, dù sao công tử nhà khác cũng chơi như vậy, so sánh ra thì cậu còn tính là có chút nguyên tắc.

Nhưng Tiêu Vân Chước quả thực không thể đồng tình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi