HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Sau khi hai tỷ đệ Tiêu Vân Chước ngồi xuống, nữ tử kia có hơi vụng về bưng một ấm nước trắng đến, để hai người giải khát.

"Vợ ta không hiểu quy củ trong kinh, cũng không thông trà đạo, biểu muội đừng để ý." Hoắc Kiệt nói thẳng, nói xong, bảo thê tử bỏ đồ xuống rồi ngồi bên cạnh hắn.

Tiêu Vân Chước nhìn hai người này nói: "Nước trắng tốt, giải khát lại sạch sẽ."

Sắc mặt căng thẳng của Hoắc Kiệt thoáng chốc đã thả lỏng.

Chỉ là sắc mặt cô nương kia lại hết sức ảm đạm, nhìn qua là rất bất an.

Nàng ấy theo trượng phu về kinh đã vài ngày, ngày đầu tiên đi theo trượng phu đến khu nhà cũ, gặp mấy muội muội của trượng phu, có người trong họ, cũng có biểu muội nhà ông bà ngoại, người nào người nấy vô cùng xinh đẹp, đều là những bông hoa được nâng niu...

Trước khi đến, nàng ấy đã cổ vũ bản thân vô số lần, nàng ấy và trượng phu đã thành hôn rồi, về sau cùng tiến cùng lui, không cần quá khẩn trương, nhưng lúc nàng ấy nhìn thấy sự chênh lệch của danh gia vọng tộc, mới chân chính cảm giác được tuyệt vọng.

Ăn những thứ nàng ấy chưa từng nhìn thấy, dùng những dụng cụ tinh xảo đến mức khiến cho người ta không dám đụng vào.

Cha mẹ chồng thậm chí còn tìm những nữ tử xứng đôi, chỉ đợi Hoắc Kiệt trở về là có thể đính hôn...

So sánh ra thì nàng ấy chỉ là cái chén sành thô móc ra từ trong đất, không sạch sẽ.

Trượng phu sợ nàng ấy lo lắng, dẫn nàng ấy đến tiểu viện của cha chồng để ở, điều kiện không tệ, khiến cho nàng ấy thoải mái hơn mấy phần.

Nhưng không nghĩ tới hôm nay lại có một vị biểu muội tới... Vị này lại càng giống như tiên nữ, khác biệt hoàn toàn so với những người đã gặp trước đó, giống như là núi sông băng hà, lộ ra khí chất thanh nhã sạch sẽ, người mà có thể lọt vào mắt của trượng phu...

"Ta nhìn tướng mạo của biểu tẩu, chắc là người ở vùng Quan Tây hả?" Tiêu Vân Chước đột nhiên mở miệng hỏi.

"Làm sao ngươi biết? Nhà ta vốn ở vùng này, nhưng nơi này loạn lạc, cha ta là tiêu đầu, bởi vì đắc tội với kẻ thù lớn nên đã dẫn bọn ta đến nơi khác, đã nhiều năm rồi ta chưa từng trở về." Nữ tử vô ý thức nói, nàng ấy nói thẳng, cũng không che giấu.

Sau khi nói xong, mặt nàng ấy lại đỏ hơn một chút.

So sánh với giọng nói dễ nghe như nước chảy của biểu muội Tiêu gia này, giọng nói của nàng ấy, giống như là con trâu già kêu, cũng có chút không mở nổi miệng rồi.

"Áp tiêu là công việc cực khổ, nhất là ở vùng kia thổ phỉ nhiều, nếu không thật sự có chút bản lĩnh, thì có thể không bảo vệ nổi mạng, trước đây ta cũng từng có lui tới với các tiêu sư ở bên đó, mấy tiêu đầu lợi hại nhất trong thành trì ta đều đã gặp, không biết biểu tẩu họ gì?" Tiêu Vân Chước lại hỏi nàng ấy.

Nàng nói đều là sự thật.

Từ nhỏ nàng đã sống ở đó, một tiểu cô nương, cho dù có bản lĩnh bảo vệ mình, cũng rất khó khăn.

Cho nên phàm là lúc nàng có tiền, thì sẽ tìm tiêu sư bảo vệ, đám thổ phỉ kia cũng biết rất nhiều ký hiệu của các tiêu cục, biết tiêu cục nào không thể chọc vào, nên có thể tránh được rất nhiều phiền phức.

Lúc nàng vừa nhìn thấy biểu tẩu, đã cảm thấy có mấy phần quen thuộc.

Con gái giống cha, nàng nghĩ, phụ thân của biểu tẩu, có lẽ trước đây nàng đã từng gặp.

"Ta tên là Quách Sài Nữ! Cha ta là Quách Nhai, lúc trước cũng lừng lẫy nổi danh ở bên kia!" Nàng ấy nghe thấy Tiêu Vân Chước nói vậy, thuận thế nói theo, thậm chí còn có chút kích động: "Ngươi còn đi qua Quan Tây sao? Nữ nhi kinh thành các ngươi vừa trắng vừa mềm, ta còn tưởng rằng người nơi này đều khinh thường khi nhắc đến chỗ chúng ta..."

Hoắc Kiệt có chút bất đắc dĩ nhìn thê tử một cái.

Thê tử của hắn, không thông viết văn, tính tình cũng ngay thẳng đơn giản, căn bản sẽ không suy xét xem lời của đối phương là thật hay giả.

Ở trong mắt nàng ấy, lời đã nói ra, thì sẽ là thật, nói láo, vậy không phải vẽ vời cho thêm chuyện ra hay sao? Ngu ngốc mới làm như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi