HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Tha hương nơi đất khách, lại gặp Sài Nữ, cần gì phải nhiều lời nữa? Dĩ nhiên chính là chỗ dựa rồi.

Năm đó Quách tiêu đầu đối xử với nàng rất tốt, mỗi lần gặp nàng, đều sẽ mang cho nàng đồ ăn ngon, về sau nàng thành khách quen của tiêu cục, ông ấy còn đặc biệt chào hỏi với những tiêu quen biết khác, giá cả tính cho nàng rẻ hơn rất nhiều.

Lúc nàng ở Quan Tây gặp gỡ không ít người tốt, Quách tiêu đầu chính là một trong số đó.

Bây giờ Quách tiêu đầu mất rồi, Quách Sài Nữ một thân một mình, còn tới kinh thành, Hoắc gia lại thanh liêm, thế nhưng khó tránh khỏi sẽ đối xử với Quách Sài Nữ có chút chênh lệch, mà Quách Sài Nữ là người mạnh mẽ, cũng sẽ không chịu uỷ khuất, nếu như hắn không thể xử lý việc này cho thoả đáng, tất sẽ thành nghiệt duyên.

Tiêu Vân Chước thẳng thắn như vậy, Hoắc Kiệt cũng vô cùng kinh ngạc.

Thái độ này của nàng, không hề giống như biểu muội, càng giống như người nhà mẹ đẻ của thê tử hơn.

Hoắc Kiệt suy nghĩ cẩn thận: "Lúc trước, lúc ta thành thân với thê tử, quả thật là tạm thời thích ứng, nhưng nam nhân dám làm dám chịu, vạn lần không thể có đạo lý bội tình bạc nghĩa, huống hồ, ở chung lâu, ta cũng thích người có tính tình thẳng thắn như Sài Nữ, tính cách của nàng ấy kiên định quả quyết hơn so với ta, là ta thua kém, trước khi ta về kinh đã từng thề với trời, quyết không phụ nàng ấy, nói được thì sẽ làm được."

Tiêu Vân Chước nhẹ gật đầu: "Biểu ca có thể nói kỹ một chút về dự định của ngươi chứ?"

Thân phận nàng chuyển đổi cực nhanh, miệng thì gọi biểu huynh, nhưng ánh mắt lại rất có uy nghiêm.

Lúc này Hoắc Kiệt cũng không dám xem thường nàng, càng không tiện trách nàng xen vào việc của người khác.

Bởi vì hắn rõ hơn so với ai hết về ý nghĩa của bài vị sống Quách gia này!

Khi nhạc phụ còn tại thế, mỗi ngày đều cầu nguyện ân cần hỏi thăm trước bài vị sống, thê tử cũng thỉnh thoảng nhắc tới, nói hi vọng "Tiêu sư phụ sống lâu trăm tuổi", cho nên hắn có thể chắc chắn, nếu như lúc này Tiêu Vân Chước không đồng ý với vụ hôn nhân này, Sài Nữ chắc chắn sẽ lập tức mỗi người đi một ngả với hắn.

Hơn nữa, thê tử vẫn luôn rất bất an, bây giờ biểu muội đột nhiên xuất hiện, chính là núi dựa lớn của nàng ấy, giống như cọc gỗ nổi người rơi xuống nước ôm chặt, tất nhiên sẽ tóm lấy thật chắc.

"Sài Nữ không hiểu quy củ, cũng không biết chữ, ta sẽ đích thân dạy nàng ấy, trước mặt cha mẹ, ta cũng sẽ giúp nàng ấy, sẽ không để cho nàng ấy một thân một mình đối mặt..." Hoắc Kiệt lập tức mở miệng.

Tiêu Vân Chước nghe vậy, lại hơi nhíu mày.

"Nàng ấy không hiểu văn tự, cho dù dùng thời gian mấy năm có thể nhận được chữ đọc sách, nhưng nếu muốn đạt tới tài văn chương như Hoắc gia các ngươi, là điều không thể nào." Tiêu Vân Chước nói thẳng.

Hoắc gia, giống như được sao Văn Khúc che chở vậy, đứa trẻ năm tuổi cũng có thể xuất khẩu thành thơ.

Lấy điểm yếu của nàng ấy, đi liều mạng với sở trường của người khác, cho dù có dùng cả đời, cũng không có khả năng khiến Hoắc gia thừa nhận.

"Vậy ta dẫn nàng ấy rời đi." Hoắc Kiệt không hề do dự nói ra, hiển nhiên, cũng đã cân nhắc đến từ trước rồi.

Nhưng lúc này Tiêu Vân Chước lại liếc nhìn Quách Sài Nữ một chút.

"Chắc chắn ta không đồng ý." Quách Sài Nữ nghiêm túc phản bác: "Nếu như mẹ chồng là người xấu, ta cũng có thể hạ quyết tâm, nhưng bà ấy rất tốt, cũng cố gắng hết sức cười với ta, chỉ là ta và bà ấy không có chủ đề chung để nói thôi, cha chồng cũng rất có lý lẽ, ông ấy còn cám ơn ân cứu mạng của ta và cha ta nữa! Chỉ là ông ấy nghiêm túc một chút... Cũng không phải người độc ác, kết thân chứ không phải kết thù, nếu ta dẫn theo tướng công chạy, vậy ta được cái gì chứ? Bất hiếu biết bao nhiêu? Cha ta ở dưới cửu tuyền nếu biết, sẽ bật quan tài lên mà mắng ta."

Nàng ấy chưa từng đọc sách, nhưng cũng biết, nam nhân vì nhi nữ tư tình mà ngay cả cha mẹ ruột của mình cũng không để ý yêu thương, vậy chắc chắn không phải người tốt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi