HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Chỉ là, nhi tử từ biệt bốn năm năm, thỉnh thoảng ông ấy cũng sẽ nghĩ, hài tử này đã lớn, có lẽ cũng đã hiểu được nỗi khổ tâm của ông ấy năm đó…

Nhưng sự thật là có lẽ nhi tử ông ấy đã hiểu được, nhưng mối quan hệ xa cách lại không thể nào hàn gắn lại được, cho dù muốn hay không thì ông ấy cũng phải thừa nhận điều này.

Lúc này, trên mặt Hoắc Kiệt cũng lộ rõ vẻ không vui.

Tiêu Vân Chước uống một ngụm trà ở chỗ Hoắc tam thúc, vị rất ngon, nàng cười nói: “Trà này của Tam biểu thúc ngon thật, là dùng nước suối núi để pha phải không? Nước có vị ngọt, quả thật không tệ. Tuy nhiên hôm nay cháu có uống nước lọc mà biểu tẩu nấu cho cháu, khi khát nước thì cháu vẫn thích uống nước lọc hơn.”

Hoắc tam thúc liếc nhìn nàng: “Khẩu vị cháu cũng tốt đấy, phần lớn người bình thường không nhận ra được sự khác biệt giữa nước suối và nước lọc đâu…Nước lọc cũng ngon, nhưng mà…ai đã quen uống nước trà, thỉnh thoảng uống một ngụm nước lọc sẽ cảm thấy tươi mát sảng khoái, nhưng nếu như ngày nào cũng uống thì chỉ sợ sẽ cảm thấy tẻ nhạt vô vị.”

Quách Sài Nữ nhìn trái nhìn phải, cứ mơ hồ cảm thấy lời này hình như…có dụng ý khác.

“Phụ thân, cũng không bắt phụ thân ngày nào cũng uống nước lọc mà? Ngài có tiền, muốn uống gì chả được không phải sao? Tướng công còn có thể hứng sương cho ngài uống được nữa đấy.” Quách Sài Nữ lập tức nói.

“Khụ khụ khụ!” Hoắc tam thúc bị sặc.

“Phụ thân…không phải là có ý đó.” Hoắc Kiệt nói khẽ.

“Ta biết, ta là nước lọc, còn mấy thiên kim quý nữ là nước trà. Ngươi ở bên ta rồi thì sẽ không còn uống nước trà được nữa phải không?” Quách Sài Nữ nói thẳng: “Nhưng ta không phải là nước mà? Ta là một người bằng xương bằng thịt.”

“Ta biết con người của ta nhàm chán, là một kẻ ngu dốt cái gì cũng không hiểu, nhưng ta đã không chê hắn nhu nhược yếu đuối thì thôi, tại sao mấy người lại chê ta là ít đọc sách? Cả hai chúng ta đều không phải là người hoàn mỹ giống như Tiêu sư phụ, cho nên cứ chắp vá tạm là được, cần gì phải suy nghĩ nhiều như vậy, còn nói gì mà nước trà nước lọc, vòng vo tam quốc?”

Nàng ấy nói xong, mặt cũng nghẹn đến mức đỏ bừng.

“Hài tử này, sao hôm nay con giống như ăn pháo vậy, cáu kỉnh hơn mấy hôm trước nhiều.” Hoắc tam thúc có chút kinh ngạc, sau đó lại nhìn về phía Tiêu Vân Chước: “Từ lúc bắt đầu nàng ấy đã khách khí với cháu rồi, ta đoán là do cháu dạy phải không?”

“Bản tính nàng ấy như thế, cháu không dạy được.” Tiêu Vân Chước lập tức lắc đầu.

“Nếu con đã nói thẳng thì ta cũng không nói những lời quanh co nữa.” Hoắc tam thúc nghiêm túc hơn, nhìn Quách Sài Nữ rồi nói: “Con có bao giờ nghĩ rằng, Hoắc Kiệt là người thông minh như vậy, nếu như có một ngày nào đó hắn ghét bỏ con, hoặc là cuộc sống hằng ngày của các ngươi gà bay chó sủa, đến lúc đó con phải làm thế nào không?”

“Cuộc sống hiện tại của chúng con khá tốt mà. Con người con rất dứt khoát, nếu như con phạm sai lầm thì nhất định con sẽ cúi đầu nhận lỗi! Nhưng nếu đó không phải là lỗi của con mà hắn còn tìm con để gây phiền toái thì cũng không được. Hắn không dám đánh con, cũng không mắng nổi con, nếu hắn tìm người khác thì con sẽ đánh cho một trận rồi bỏ đi.” Quách Sài Nữ nghĩ rất rõ ràng: “Cha con trước kia là một tiêu đầu, vào nam ra bắc, lúc ông ấy không có ở nhà thì chỉ có mình con. Trước kia cũng có rất nhiều kẻ xấu đến cửa nhưng không có ai đánh thắng nổi con, ngay cả mấy ác bá đó con còn không sợ thì tại sao lại sợ tướng công chứ?”

Càng nói, nàng ấy càng cảm thấy mình đúng.

Làm sao mà Hoắc Kiệt có thể tệ hơn mấy ác bá kia được?

“Con biết, mọi người là cảm thấy hắn là một người đọc sách, ở cùng với con là phải chịu ấm ức bởi con vừa không hiểu thơ từ ca phú, cũng không hiểu âm luật là cái gì, nhưng mấy thứ kia cũng không phải là con không muốn học. Nếu hắn muốn dạy con thì đó chính là tình cảm phu thê, nếu hắn không dạy thì tức là hắn không cần con biết những cái đó, còn nếu dám ghét bỏ con thì nhất định con cũng sẽ không buông tha cho hắn đâu…” Quách Sài Nữ lại nghiêm túc nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi