HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Yên Chi cũng có chút hi vọng cha có thể tự suy nghĩ được rõ ràng, chỉ tiếc Chu phụ căn bản không nghĩ rằng liên quan đến nhi tử, vẫn như trước cảm khái thế sự vô thường.

Sau khi hai người Tiêu Vân Chước ngồi trong chốc lát, cũng về nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau sắp đến buổi trưa, huyện nha ngoài kinh cũng phái người tới.

Yên Chi suy tư một đêm, cuối cùng vẫn cắn răng giao ngọc bội kia ra.

Nàng ta biết, người phái sát thủ đến, chắc là người ca ca mà mình chưa từng gặp mặt này, mà chính mình giao tín vật này ra, cũng có thể sẽ khiến ca ca thân bại danh liệt thậm chí mất mạng, phụ thân tất nhiên sẽ oán hận nàng ta.

Chỉ là... Nàng ta không hồ đồ.

Sát thủ đã tới cửa rồi, nếu thật sự là ca ca làm, vậy thì đại biểu cho ca ca không chỉ biết quan hệ m.á.u mủ giữa bọn họ, thậm chí còn căm thù đến tận xương tuỷ với chuyện này.

Không chỉ không nhận bọn họ, thậm chí còn muốn diệt trừ bọn họ, điều này hiển nhiên là ghét bỏ bọn họ là kẻ liên lụy!

Ngay cả chuyện g.i.ế.c người cũng làm ra được...

Vậy thì cho dù tương lai cha và ca ca nhận nhau, cũng nhất định sẽ bị tổn thương.

Từ nhỏ đến lớn, nàng ta nhìn thấy mẫu thân bị ông bà nội ức hiếp, cả ngày thất hồn lạc phách, mất hồn mất vía, nhìn thấy phụ thân cả ngày than thở, nhíu mày nhăn trán, người cả thôn nhìn thấy nàng ta đều sẽ có chút tiếc hận, tiếc hận nàng ta không phải nam nhân, tiếc hận cha mẹ của nàng ta không thể sinh được nhi tử để dưỡng lão cho bọn họ.

Khi còn bé nàng ta không hiểu, cũng oán hận, chỉ là nàng ta không thể thay đổi được ai cả, tâm trạng của nàng ta, không có ai để ý.

Dần dần cũng thành quen, theo thời gian trôi, nàng ta cũng hiểu chuyện hơn rất nhiều, cũng có thể hiểu được nỗi khổ trong lòng cha mẹ, mặc dù nàng ta còn có chút oán trách, nhưng cũng biết tâm trạng của mình không có ý nghĩa, so với việc không ngừng trách cứ người khác, chi bằng thể thoải mái tinh thần, vui vẻ sinh hoạt.

Cho nên nàng ta giúp mẹ cùng nhau tìm ca ca, cũng hi vọng một ngày kia nàng ta có thể đạt được ước muốn.

Thật không nghĩ đến, mẹ còn chưa được toại nguyện đã mất rồi, mà ca ca thì sao? Bây giờ đã trở về rồi, lại mang theo sát thủ tới.

Người của nha môn nhận lấy ngọc bội kia, cũng kinh ngạc một chút.

Thứ này, liếc một chút là có thể nhìn ra nguồn gốc.

Mặc dù không biết cụ thể là học sinh nào, nhưng đến thư viện lục soát tìm kiếm là ra, người nào mất đi chứng cứ quan trọng như vậy, muốn điều tra ra cũng không khó.

Sau khi người của nha môn cầm đồ đi, Yên Chi nhìn phụ thân đang bối rối, lúc này mới lên tiếng nói: "Cha... ngọc bội kia... Chắc là người ở trong Kinh Thành đeo... Lúc mẹ ra đi, không phải đã nhìn thấy ca ca ở đạo quán sao? Lúc ấy ca ca cũng mặc y phục của thư viện, con đi tìm..."

Chu phụ nghe vậy, đồng tử co rụt lại, sắc mặt đại biến, nhìn chằm chằm nữ nhi: “Đồ của Chí Nhi?"

"Con nghĩ... chắc là vậy." Yên Chi thở hắt ra: "Cha, lúc trước người và mẹ tìm hắn là điều nên làm, hắn là người nhà của chúng ta, chúng ta dù sao cũng phải biết hắn có còn sống hay không, cuộc sống có được hay không, nhưng bây giờ..."

"Ba!" Một bàn tay trực tiếp rơi trên mặt Yên Chi.

"Sao con không nói sớm chứ! Vậy phải làm sao bây giờ, đó là đồ của Chí Nhi, vậy người của nha môn chẳng phải sẽ nghi ngờ sát thủ là do Chí Nhi phái tới hay sao? Con muốn hại c.h.ế.t ca ca con à!" Chu phụ vừa hoảng sợ vừa tức giận: "Không được, chúng ta mau đuổi theo, chúng ta không báo án nữa! Chúng ta không thể báo án!"

"Thế nhưng là ca ca muốn hại chết chúng ta! Cha, hắn không nhận chúng ta!" Yên Chi vội vàng kêu lên, kéo Chu phụ không cho đi: "Không báo án, chẳng lẽ người cho rằng ca ca sẽ bỏ qua cho chúng ta sao? Hắn có thể g.i.ế.c chúng ta một lần, thì sẽ có lần thứ hai, cha!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi