HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tiêu Vân Chước nghe vậy, cũng sửng sốt một chút.


Nàng chưa bao giờ cân nhắc đến chung thân đại sự của chính mình.


Năm đó, nàng chui ra từ trong quan tài bên sườn núi Vạn Cốt, đối diện là núi hoang yên tĩnh, đầy đất là lá rụng còn có âm khí đếm không hết, nàng lảo đảo, không biết đi được bao lâu, nhưng dù sao cũng chạy không thoát, suýt nữa bị vây chết ở bên trong.


Về sau nàng nhìn thấy một Quỷ Hồn, chính là sư phụ của nàng.


Sư phụ chính là môn chủ của Thần Ẩn Môn, những năm cuối tiền triều, thời kỳ chiến loạn, xuống núi nhập thế cứu người, nhưng cuối cùng chết ở bên ngoài, hài cốt lưu lạc tới sườn núi Vạn Cốt, bởi vì lúc còn sống có tu hành, cho nên Quỷ Hồn mặc dù không đi đầu thai, nhưng cũng không bị tan đi, thậm chí hấp thụ âm khí trở thành đại quỷ lợi hại nhất trong núi Vạn Cốt.


Là sư phụ dẫn đường cho nàng tìm được lệnh bài của môn chủ Thần Ẩn Môn, giúp nàng đỡ được những âm hồn kia từng bước xâm chiếm, thậm chí bảo vệ nàng cả đường, để cho nàng tìm được vị trí của Thần Ẩn Môn.


Môn đồ của Thần Ẩn Môn cũng bởi vì chiến loạn mà tán loạn hết, bây giờ ở đây chỉ còn lại mấy hộ, làm người giữ núi.


Nàng cầm lệnh bài xuất hiện, người giữ núi đã nhận nàng làm chủ, chăm sóc nàng mấy năm.


Mà nàng cũng đi theo linh hồn sư phụ học được một thân bản lĩnh, chờ sau khi nàng có năng lực tự vệ, không cần quan tâm nữa, sư phụ mới buông tay, do nàng đưa vào Luân Hồi.


Những năm này trong đầu nàng đều là học tập, bảo mệnh, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới chuyện thành hôn!

Câu nói kia của Đông Trì, nàng mới phản ứng được, trong mắt Khương thị, nàng gần như một con vật, bây giờ không thích, tương lai sẽ có thể tùy ý đuổi đi!

Cho dù nàng có bản lĩnh rời khỏi Tiêu gia, nhưng kiểu thân phận ở trên cao nhìn xuống này, khiến cho nàng cảm thấy có hơi chán ghét.


Hơn nữa, nàng cũng không muốn đi.


Nàng muốn ở đây thờ cúng hương hoa cho lão tổ tông, nhận sự phù hộ từ bài vị tổ tông!

Nếu muốn không bị tùy tiện đuổi ra ngoài như đứa nhóc đáng thương, hoặc là dựa vào sủng ái, hoặc là lời nói của mình phải có quyền, sư phụ đã từng nói, thực lực quyết định tất cả, người giống như nàng bị tình thân vứt bỏ lại càng như vậy, cho nên  người phía trước chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, người phía sau mới có thể nắm giữ được cuộc đời của mình, sống được lâu hơn.


"Làm theo lời ta bảo là được, sau này đồ đạc trong viện tử của ta, cho dù là một ngọn cây cọng cỏ, chỉ cần ta chưa gật đầu, thì không cho phép mẫu thân và biểu muội kia của ta dính nửa điểm.

" Vân Chước rất nhanh đã bình tĩnh lại.


Nhân duyên chính là trời định, nếu như trong số mệnh phải có, chấp thuận theo duyên số là được.


Nhưng nếu như ép buộc! vậy chính là nghịch thiên mà đi, là nghiệp chướng, không được báo đáp tốt.


"Nô tỳ hiểu rồi.

" Đông Trì vội vàng gật đầu, chỉ hy vọng đợi khi lão gia về nhà, có thể đối xử với đại tiểu thư khá hơn chút, nếu không chỉ dựa vào lão thái thái gần đất xa trời và đại thiếu gia tuổi còn quá trẻ thì giúp thế nào được đại tiểu thư!

Đông Trì vừa suy nghĩ lung tung, vừa cho đồ vào kho.


Mấy nha hoàn còn lại trong viện thì càng bận rộn, mà Vân Chước thì lấy cao hoa mai tự làm ra.


Bên ngoài cách đó không xa, Khương Nguyên mới tỉnh táo lại từ trong một đống lớn lễ vật, bảo nha hoàn thiếp thân đi thu dọn đồ đạc, mà bản thân nàng ta thì lập tức đến chỗ Khương thị.


Gặp Khương thị, nàng ta muốn nói lại thôi.


Khương thị liếc một chút đã nhìn ra không đúng: "Sao vậy?"

"Cô mẫu, vừa rồi! con nhìn thấy phường vải tặng đồ! có đến mấy xe, bên trong còn có mấy cuộn lụa mỏng Ngân Nguyệt, gấm Lưu Vân, những thứ vải vóc này cũng không rẻ, biểu tỷ nhận những thứ này, sẽ không ảnh hưởng đến danh dự của nàng chứ?" Khương Nguyên thận trọng nói.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi