HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Những ngày Tiêu Văn Việt đi theo Nhan Vô Giác cuộc sống cũng vô cùng vất vả.

Nhưng lúc này đối mặt với lão thái thái và Tiêu Vân Chước, hắn lại không muốn biểu hiện ra ngoài, nên hoàn toàn không khách khí như trước đây, mí mắt cũng không muốn mở nhiều hơn một chút, không coi ai ra gì, nhìn rất là không có quy củ.

Lão thái thái cũng đã quen hắn có dáng vẻ này, đã sớm không để trong lòng nữa rồi.

"Mấy ngày trước đây ta đã có chuyện muốn thương lượng với con, bây giờ con trở về rồi, ngược lại là vừa vặn." Ánh mắt của lão thái thái dịch chuyển khỏi ngón tay của hắn: "Lúc ta còn trẻ, cũng có vài người bạn tâm giao, chỉ là cách đây mấy năm đã không lui tới nhiều nữa, năm nay sức khoẻ ta tốt hơn, nhớ lại chuyện cũ, cũng cảm thấy mình làm không tốt, nên đã chủ động liên lạc lại với bọn họ một lần nữa, trong số một hảo hữu gần đây có được chút tin tức, vội vàng thông báo với ta, ta nói, con cũng lắng nghe một chút, cho ra chủ ý."

Lão thái thái cảm thấy tuổi tác của nhị tôn tử cũng lớn rồi, nên quan tâm đến chuyện trong nhà.

Tiêu Văn Việt không quá để bụng: "Ngài nói con nghe là được."

"Trước đó vài ngày vị hảo hữu này của ta đã vào cung, nghe quý nhân trong cung nói chuyện phiếm, nói là Tam vương gia và Tứ Vương Gia độ tuổi cũng không còn nhỏ, cũng đến lúc cưới vợ nạp thiếp rồi, qua ít ngày nữa, chắc là sẽ gọi thiên kim các nhà vào cung gặp một lần, chọn mấy người thích hợp, ban đầu chuyện này không đến lượt nhà chúng ta, nhưng lại cứ có người nhắc đến, nói đến Chước Nhi, nói cách khác, đến lúc đó, Chước Nhi cũng tránh không được phải đi một chuyến." Lão thái thái trong lòng rất bất an.

Hảo hữu này của bà ấy bây giờ cũng là lão Vương phi hoàng gia rồi, thường xuyên đi lại ở trong cung.

Nghe thấy những lời này, dĩ nhiên cũng sẽ không phải là giả.

Ánh mắt Tiêu Văn Việt khẽ giật mình, liếc nhìn Tiêu Vân Chước một chút.

Muội muội này của hắn quả thật là đã đến tuổi có thể đính hôn, lão thái thái không nói, hắn cũng quên mất... Nhưng chỉ dựa vào việc Tiêu Vân Chước đắc tội với đại công chúa và Quản thị, hoàng gia sẽ cho muội muội của hắn một thân phận tốt hay sao?

Tuyệt đối không thể nào.

Nhà bọn họ cũng không trông cậy vào Tiêu Vân Chước đi mưu cầu sự tôn quý, trèo cao.

Hơn nữa Tiêu Vân Chước đắc tội với người ta, một mình vào cung, chưa quen cuộc sống nơi đây, chắc chắn sẽ bị bắt nạt.

Tiêu Văn Việt hơi siết chặt nắm tay dưới áo, nghĩ một chút, nói: "Nếu tin tức còn chưa truyền tới, vậy bây giờ cứ cáo ốm đi, quý nhân trong cung có tò mò như thế nào, cũng không thể cưỡng ép một cô nương sức khoẻ không tốt tiến cung."

"Là một biện pháp, nhưng..." Lão thái thái nhìn Tiêu Vân Chước một chút: "Nha đầu này gần đây mở cửa hàng, có rất nhiều chuyện phải xử lý."

"Cửa hàng? Lại thiếu tiền?" Tiêu Văn Việt kinh ngạc nhìn nàng, có chút không hiểu, không phải quản gia à, cần bao nhiêu bạc, trong nhà không phải đều có à? Quả thực không đủ xài, bán ruộng bán đất cũng đủ cho nàng tiêu xài một thời gian rồi.

Chỉ với tài sản này, tương lai hơn phân nửa đều là của đại ca, cho nên nàng tiêu bao nhiêu hắn cũng không đau lòng, lãng phí lại càng tốt hơn.

Lại nói, trong nhà này... Cũng không mua thêm cái gì?

"Nhị ca mấy ngày nay có rảnh không, chi bằng cùng đi với ta xem cửa hàng đi?" Ánh mắt Tiêu Vân Chước sáng rực nhìn chằm chằm hắn: "Cửa hàng này của ta, là nơi rất tốt, bên trong có thứ tốt cho tới bây giờ huynh chưa từng thấy mà lần trước ta đã nói với huynh!"

"..." Tiêu Văn Việt mím môi một cái.

Hắn quả thực không muốn dùng ánh mắt nghi ngờ cỡ này để nhìn nàng, nhưng... Nghe lời nàng nói, hắn lại nhịn không được nghĩ lệch ra chỗ khác.

Hơn nữa, có thứ gì tốt mà hắn chưa từng thấy?

Trước đó khi mẫu thân hắn chưa bị đưa đi, mỗi ngày hắn đều được ra bên ngoài chạy. Ở cùng với mấy người bằng hữu kia, thanh lâu tửu quán sòng bạc, đều đã được chứng kiến.

"Bây giờ đang nói đến chuyện muội vào cung." Tiêu Văn Việt không dám suy nghĩ nhiều, lúc này cũng không tiện cà lơ phất phơ, ngược lại nghiêm mặt hơn mấy phần.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi