HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Tiêu Văn Việt lại không cảm thấy suy nghĩ của mình có cái gì không đúng.

Đại ca... Sớm muộn gì cũng phải kết hôn, hơn nữa nam tử bằng tuổi đại ca, đã có thể sinh được ba đứa con rồi, hắn lại ngay cả việc hôn nhân cũng chưa có.

Cưới ai mà không phải là cưới? Nếu như cưới được người có ích về nhà, không phải tốt hơn à?

Đại công chúa không kém bao nhiêu tuổi so với hắn, hắn cũng không ủy khuất.

"Nhìn sắc mặt của người, chắc là biết chuyện này?" Tiêu Văn Việt cười rạng rỡ: "Tằng tổ và tằng tổ mẫu chắc chắn sẽ không nói với người chuyện cũ này, cho nên, người biết thư tay mà Thánh Tổ viết ở đâu hả? Nếu như thế, lấy ra dùng một chút, phiền toái gì cũng có thể hiểu biết rồi."

"Con... con còn biết có thư tay!?" Lão thái thái cả người cũng không ổn lắm, mặt mũi trắng bệch hơn mấy phần.

"Chuyện tôn nhi biết đến, còn nhiều hơn nữa, cho nên... Nếu như chuyện này để cho ta đi làm, không bao lâu, nhà chúng ta sẽ có thể có tin vui, thậm chí... Dù là đại ca không trở lại, ta cũng có thể để cho tất cả hôn sự này đều kết thúc trước." Tiêu Văn Việt nhìn ánh mắt kia của tổ mẫu, đã biết đối phương coi thường ý tưởng này của hắn, nên lại trào phúng nói: "Tổ mẫu là cảm thấy ta ti tiện, ngay cả hôn sự của đại ca nhà mình cũng muốn lợi dụng?"

"Không ổn, chính là không ổn." Lão thái thái lắc đầu.

"Người trên đời này, muốn dựa vào bản lĩnh để kiến công lập nghiệp trèo lên trên, có ai không dùng mấy năm, mười năm, lâu đến mấy chục năm? Ngoại trừ dựa vào bản lĩnh, cách nhanh nhất và hữu dụng nhất, chính là quan hệ thông gia, Quản thị dựa vào gì mà phách lối? Chẳng qua là trong tộc có một Quý Phi, sinh được hoàng tử, cả nhà Quản thị đều là hạng người vô dụng, nhưng lại cứ vinh sủng không suy, các chức quan cứ lần lượt được tặng vào trong tay bọn họ."

"Nhà chúng ta... dựa vào chút nỗ lực của phụ thân và đại ca, khi nào có thể không bị người khác giẫm ở dưới lòng bàn chân, không để muội muội bị người khác lấn át? Mà bây giờ, chỉ cần đại ca chịu cúi đầu, thì có đường tắt có thể đi." Tiêu Văn Việt nói như lẽ đương nhiên.

Đại ca có cái gì quan trọng, vốn dĩ chính là người thừa.

Đưa ra ngoài là vừa vặn.

Đương nhiên, nếu như hắn được, hắn cũng sẵn lòng liệt chính bản thân mình vào thành quân cờ, chỉ tiếc, thân thể này của hắn không tốt, tuổi tác cũng nhỏ hơn nhiều so với đại công chúa, không thích hợp.

"Nhị Lang! Con bỏ cái suy nghĩ đó đi, ta sẽ không đồng ý, cả nhà chúng ta, đều hi vọng con làm chính nhân quân tử, cách làm đoan chính, cách làm bàng môn tà đạo cỡ này... Tuyệt đối không thể dùng!" Lão thái thái nghiêm túc hơn rất nhiều.

Tiêu Văn Việt cũng không kinh ngạc.

Hắn biết, cả nhà này, ai ai cũng là người chính trực.

"Nếu như người người đều là chính nhân quân tử, vậy quân tử như tổ mẫu người ngược lại là có chút đường sống, nhưng nếu bên ngoài đều là sài lang hổ báo, vậy những quân tử như nhà chúng ta, chính là thịt để cho người khác ăn." Tiêu Văn Việt châm chọc khẽ cười: "Chuyện này cả nhà đều không muốn làm, con sẽ làm, nếu như tổ mẫu cảm thấy ô uế tay, vậy để con làm là được, dù sao con cũng không sống được bao lâu, không sợ bị người khác thóa mạ."

"..." Lão thái thái nhìn hắn chằm chằm.

"Nói hay lắm." Tiêu Vân Chước cười, giơ một ngón tay cái lên cho nhị ca: "Nhị ca, ngươi thật sự có bản lĩnh, cả ngày chạy ra ngoài chơi, lại còn có thể tìm ra được nhiều tin tức hữu dụng như vậy."

Tiêu Văn Việt sửng sốt một chút.

"Muội đồng ý?" Tiêu Văn Việt hơi kinh ngạc.

"Đồng ý chứ. Nếu như đại công chúa vào cửa, ta sẽ ngoan ngoãn hầu hạ nàng ta, nàng ta nhất định không giận ta, ta cam đoan, về sau tuyệt đối sẽ không cưỡi trên đầu đại công chúa nữa, chỉ cần nàng ta có thể tha thứ cho ta, ta quỳ gối với nàng ta ở trước cửa gác đêm cho nàng ta cũng được." Tiêu Vân Chước vẻ mặt thành thật nói ra: "Nhị ca huynh khổ cực trù tính cho ta như thế, ta tuyệt đối không lấy cái mạng nhỏ của mình ra nói đùa."

"..." Tiêu Văn Việt cau mày.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi