HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

“Ta…quả thật ta là nữ nhi duy nhất của Tần gia, trong nhà cũng thật sự có ý định kén rể…” Tần Xán Như chậm rãi kể lại quá khứ của mình.

Tiêu Vân Chước cũng chăm chú lắng nghe, cực kỳ yên lặng. Tiêu Văn Việt không nghe thấy gì, nhưng nhìn dáng vẻ chăm chú lắng nghe của Tiêu Vân Chước, hắn cũng không dám quấy rầy…chỉ có thể cau mày cười lạnh, ngồi ở bên cạnh uống trà.

Hắn nghi ngờ Tiêu Vân Chước cố ý muốn hù dọa hắn.

Ngược lại hắn cũng muốn xem xem người này còn có thể bịa ra chuyện ma quỷ gì nữa.



Tần gia là dược thương, mặc dù việc làm ăn không quá lớn nhưng sản nghiệp cũng không quá nhỏ, mà tộc nhân Tần gia cũng nhiều, trong kinh thành đồng khí liên chi nên cũng ít người dám chọc.

Trong số các tộc nhân Tần gia, phụ thân của Tần Xán Như là người làm ăn giỏi nhất, tộc nhân cũng rất kỳ vọng vào ông ấy, đồng thời cũng bất mãn đủ kiểu với Tần Xán Như, bởi dù sao nàng cũng chỉ là một nữ tử.

Mà phụ thân của Tần Xán Như cũng không hề yêu thương nàng nhiều như người ngoài vẫn tưởng.

Tần phụ vẫn luôn cho rằng mình có thể sinh nhi tử nên nạp mấy phòng thiếp thất, trong nhà cũng chướng khí mù mịt. Đáng tiếc đã qua rất nhiều năm mà không một ai có thể sinh được thêm một hài tử, Tần phụ cho dù không cam lòng cũng phải ý thức được việc không có nhi tử rất có thể là do vấn đề từ bản thân ông ta.

Về sau ông ta cũng thôi theo đuổi việc sinh con nữa, bắt đầu nghĩ đến chuyện nhận con thừa tự.

Từ nhỏ Tần Xán Như đã sống trong một hoàn cảnh như vậy, bị phụ thân bức ép phải học quy huấn của nữ tử, trên thân cũng bị lễ giáo ép buộc, cố gắng vùng vẫy cũng không thể thoát ra. Cũng may sau này nàng ấy lớn lên, năng lực quản gia quản sự hiển hiện mấy phần, lại có thiên phú kinh người về mặt nhận biết dược liệu nên phụ thân mới bắt đầu chú ý đến nàng ấy.

Tần phụ thử tự mình giáo dưỡng, chỉ trong mấy năm mà Tần Xán Như đã dùng chính bản lĩnh của mình để có được tình yêu thương của phụ thân, cũng thành công bỏ đi ý nghĩ nhận con thừa tự của phụ thân, đồng ý kén rể.

Kén rể là chuyện lớn, Tần phụ liền thương lượng với các tộc nhân.

Ai ngờ tin tức này vừa truyền ra, các thân huynh đệ của Tần phụ liền ngồi không yên. Bọn họ nổi trận lôi đình, từng lời nói đều nhục nhã đến cực điểm.

Mấy năm trước đó Tần phụ ở trong tộc vốn luôn được tôn trọng, nhưng lúc này lại tức đến đổ bệnh. Tần Xán Như đương nhiên cũng không nuốt trôi được cục tức này, bắt đầu tiếp quản gia nghiệp, trấn áp thúc thúc kiêu ngạo phách lối kia.

Nàng dùng danh nghĩa Tần phụ dùng nhiều thủ đoạn khiến cho thúc thúc của mình không có cách nào chống trả.

Vài tháng sau, Tần phụ c.h.ế.t vì bạo bệnh, người trong Tần gia cũng bắt đầu đến nhà thu xếp tang sự cho ông ta. Các tộc nhân lúc này cũng đoàn kết, nhất là cả nhà thúc thúc càng vô cùng đau buồn, tổ chức tang sự rất ổn thỏa chu toàn. Cũng bởi huyết mạch, Tần Xán Như cũng cảm thấy chuyện ân oán năm xưa không thể cứ kéo dài mãi thế được nên thái độ cũng dần chuyển biến tốt đẹp hơn.

Thúc thúc nàng ấy càng vui mừng hơn, thậm chí còn cúi đầu nhận sai, nói rằng sau này sẽ hỗ trợ nàng ấy nhiều hơn, thậm chí còn đưa hai nhi tử của mình đến để nàng ấy dạy dỗ thêm một chút.

Mẫu thân của Tần Xán Như cũng cảm thấy, đều là người trong nhà thì sử dụng sẽ càng thuận tiện hơn.

Cho nên từ đó về sau, nếu có chỗ nào Tần Xán Như không tiện ra mặt thì sẽ để hai đường huynh đến. Một tới hai đi, quan hệ giữa huynh muội càng ngày càng hòa thuận, mà Tần Xán Như cũng dần mất cảnh giác.

Cũng nghĩ rằng đợi sau khi chịu tang ba năm lại sắp xếp để kén rể.

Một ngày nọ, Tần Xán Như đi tới Lâm huyện để thu mua dược liệu. Bởi vì có dược thương khác cũng đang nhìn chằm chằm nên nàng cũng không hề chủ quan, gọi cả hai đường huynh đi cùng. Hai người này giải quyết công việc không tệ, bồi tiếp đối phương uống rượu ăn cơm, cuối cùng cũng đoạt được mối làm ăn này.

Cùng ngày hôm đó, bọn họ lên đường trở về.

Nhưng ai biết được, vừa đi được nửa đường, hai người này lại thực sự hủy đi trong sạch của nàng ấy.

Tần Xán Như tưởng rằng bọn hắn sẽ mưu đồ gia nghiệp của nàng, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ rằng bọn hắn sẽ làm ra chuyện không bằng cầm thú như thế!

Lúc ấy Tần Xán Như xấu hổ, giận dữ đến cực điểm, hận không thể g.i.ế.c c.h.ế.t bọn hắn. Mà sau khi hai người kia hoàn toàn tỉnh rượu, tuy hoảng hốt không thôi nhưng cũng không thừa nhận lỗi lầm mà còn đẩy Tần Xán Như ra khỏi xe ngựa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi