HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Quản gia cũng nói rõ ràng mọi việc, nói rằng nữ nhi vừa về đến nhà liền vứt mấy thứ mà Khương thị chuẩn bị, sau đó lại tự mình ra ngoài, báo án lung tung không hề thương lượng với trưởng bối…Tự mình nhận trọng lễ của bố phường, không hề quan tâm đến trưởng bối…Cuối cùng, còn muốn làm pháp sự trong nhà để trị bệnh cho lão thái thái…
Làm pháp sự?!
Hai tay Tiêu Trấn Quan run lên, xem lại thật kỹ để xác định mình không nhìn lầm.

Nữ nhi này của ông, mặc dù thời gian về nhà chưa lâu nhưng rất biết gây chuyện, mấy chuyện phía trước cùng lắm là làm ảnh hưởng đến thanh danh, nhưng chuyện của lão thái thái…
Đây chính là thân mẫu của ông ấy đấy! Làm pháp sự cái gì!
Tiêu Trấn Quan ngồi không yên, vội vàng đứng dậy, chuẩn bị xin nghỉ!
Nhưng trên người ông ấy việc vặt cũng không ít, cho dù xin nghỉ cũng phải thu xếp những chuyện trong tay cho người khác xử lý đã mới nghỉ được, chỉ trong một chốc không thể trở về nhà, mà thời gian làm pháp sự thì…
Buổi trưa ngày mai? Xong rồi, chỉ sợ không về kịp!
Từ lúc Tiêu Trấn Quan nhập quân doanh đến nay vẫn luôn cẩn trọng, hết thảy chỉ xin nghỉ hai lần.

Một lần là đại hỉ sinh con, còn một lần nữa chính là hai tháng trước khi lão thái thái sinh bệnh.

Cho nên lần này khi ông ấy vừa xin nghỉ về nhà, trong lòng các đồng liêu đều giật mình, trên mặt lập tức hiện lên vẻ buồn bã, bắt đầu suy nghĩ xem phải đến viếng Tiêu gia như thế nào…
Những người khác trong quân doanh có lẽ chướng mắt Tiêu Trấn Quan, nhưng sau nhiều năm gắn bó, cũng có một số đồng liêu quan hệ thân thiết, lúc này lại nhìn ông ấy với ánh mắt đồng tình.

Lần này về nhà hẳn là phải túc trực linh cữu…
Cảm nhận được ánh mắt của mọi người, Tiêu Trấn Quan cũng khó mà mở miệng.

Chẳng lẽ ông ấy nói rằng nữ nhi muốn làm pháp sự cho lão nương, ông ấy sợ lão nương nuốt hận Tây Bắc tại chỗ nên mới định ra roi thúc ngựa về ngăn cản sao? Có thể nói ra được mới lạ!
“Nữ nhi bị lạc của ta đã trở về rồi, hài tử nhớ cha nên mạt tướng muốn về nhà gặp một chút…” Tiêu Trấn Quan kiên trì nói với cấp trên.

Cả đám người đều không tin.

Hai ngày trước ông ấy đã nhận được thư nhà, hạ nhân Tiêu gia còn gửi tới cho ít thứ, lúc đó cũng nói rằng đã tìm được hài tử về rồi.

Tại sao khi đó không về nhà luôn đi…
“Hiểu mà, hiểu mà.

” Cấp trên đè nén cảm xúc, trịnh trọng nói: “Ngươi bàn giao lại công việc đi, ngày mai rồi về.

Nếu còn có điều gì chưa rõ thì vài ngày nữa sẽ đến nhà hỏi ngươi.


“…” Vài ngày nữa sao? Không, ông ấy sẽ quay lại sớm thôi.

Trên khuôn mặt không có bao nhiêu biểu cảm của Tiêu Trấn Quan hiếm khi lộ ra vẻ bất lực.

Ông ấy há miệng nhưng cuối cùng cũng không thể giải thích gì, chờ khi ông ấy hủy bỏ kỳ nghỉ quay lại thì mọi chuyện sẽ rõ ràng thôi.


Thời gian trai giới ba ngày đã đến, Vân Chước cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.

Tiêu Văn Việt và Tiêu Văn Yến đứng trước mặt nàng, hai người đều có vẻ uể oải không có tinh thần, nhưng khí tức trên thân cũng thanh nhã hơn không ít, khiến nàng dễ chịu hơn vài phần.

“Đại sư đâu?” Tiêu Văn Yến cũng có chút tò mò: “Làm pháp sự thế nào?”
Trong viện rất thanh tĩnh, ngay cả hạ nhân cũng đã lui ra ngoài, không hề có cao tăng hay đạo sĩ nào tới.

“Là ta.

” Vân Chước nghiêm túc nói: “Tình huống tổ mẫu ba ngày nay thế nào rồi?”
Hai người này mỗi lần gặp nàng đều bày ra dáng vẻ khổ đại cừu thâm, cho nên nàng không sang đây thăm tổ mẫu, nhưng nàng vẫn biết tình hình.

“Ngươi? Ngươi sẽ không định để ba người chúng ta cùng nhau ngồi ở đây niệm kinh đấy chứ? Nếu như vậy có thể trị hết cho tổ mẫu thì ta cũng có thể làm thần tiên luôn rồi.

” Tiêu Văn Yến kinh hãi.

“Không, các ngươi còn chưa đủ tư cách niệm kinh, coi như niệm cũng không có hiệu quả, cho nên chỉ có một mình ta thôi, các ngươi một trái một phải đứng trông cửa cho tổ mẫu là được.

” Vân Chước kiên quyết nói.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi