HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Khương thị khiếp sợ, Khương Nguyên lại càng khiếp sợ hơn.

Nàng ta vội vàng bò dậy, vọt tới trước mặt Tiêu Văn Yến, một tay nắm lấy cánh tay của cậu, một tay chỉ vào Tiêu Vân Chước nói: “Biểu đệ, đệ có biết đại tỷ ác độc đến mức nào không! Nàng ta xúi giục cô phụ nhốt cô mẫu lại còn chưa tính, còn không cho bà ấy ra ngoài gặp người, thậm chí còn cắt xén đồ ăn của bà ấy nữa. Nếu không phải ta tìm được cô mẫu thì cũng không biết cô mẫu còn có thể sống được bao lâu! Chúng ta cũng không có cách nào khác nữa, chỉ muốn vạch trần bộ mặt giả nhân giả nghĩa của nàng ta thôi, nhưng ai mà ngờ được lúc này nàng ta lại nói xấu cô mẫu, nói bà ấy có bệnh!”

“A Yến biểu đệ, trước đây cô mẫu thương đệ nhất, đệ mau làm chủ cho bà ấy đi!” Khương Nguyên khóc lóc hét lên.

Tiêu Vân Chước cầm chén trà trong tay, không thể nhịn được nữa.

Nàng trực tiếp giơ tay lên, ném cái chén kia ra ngoài.

Chuẩn xác mà lại nhanh, trực tiếp đập trúng đầu Khương Nguyên.

Trong nháy mắt, trán Khương Nguyên chảy máu, cả người lảo đảo ngã xuống đất, kinh hoàng thất thố: “Biểu tỷ đây là muốn g.i.ế.c người diệt khẩu sao? A Yến cứu ta!”

Khương Nguyên vẫn túm lấy Tiêu Văn Yến, giống như bắt được cọng rơm cứu mạng.

“Ngươi mà cũng xứng để Tiêu Văn Yến gọi ngươi một tiếng tỷ tỷ sao?” Tiêu Vân Chước chán ghét nhìn nàng ta: “Đủ rồi, yến tiệc hôm nay ta cũng đã dự, người nên gặp cũng đã gặp, chỉ là chuyện Tiêu gia ta không cần giải thích quá nhiều với chư vị! Tùng Thúy, đưa mẫu thân ta về! Nếu ai dám ngăn cản ngươi, đó chính là cố ý hại mẫu thân ta. Không cần khách khí, trực tiếp đánh ra ngoài!”

“Ta giúp ngươi!” La Phi Nguyệt vừa nghe vậy, vội vàng gọi bà tử cùng nha hoàn bên cạnh mình tới: “Đi mời Tiêu phu nhân hồi phủ!”

Tiêu Vân Chước ra lệnh một tiếng, Tùng Thúy liền bước ra, bước nhanh đến bên cạnh Khương thị, trực tiếp nắm lấy cánh tay Khương thị.

“Tiêu Vân Chước thật to gan, ngươi muốn làm gì? Trong mắt ngươi còn có hai vị công chúa điện hạ nữa không?!” Quản phu nhân vừa thấy, càng thêm đắc ý.

Tiêu Văn Yến thấy một màn này, lập tức luống cuống.

Trước đây cậu không hiểu Tiêu Vân Chước, nhưng bây giờ cậu đã hiểu rồi.

Vừa rồi biểu tỷ mở miệng bảo cậu làm chủ cho mẫu thân, đây là đang ép cậu.

Ép cậu đứng về phía mẫu thân, nói đại tỷ là người tội ác tày trời, nhưng nếu cậu không giúp mẫu thân thì cậu sẽ ra sao? Chẳng phải cậu sẽ trở thành người bất hiếu, vô tình vô nghĩa sao?

Ánh mắt cậu nhìn Khương Nguyên đã trở nên vô cùng xa lạ.

Đây là a tỷ của cậu sao?

Là nàng ta thay đổi, hay là nàng ta từ đầu đến cuối chính là người như vậy, chỉ là trước kia cậu ngốc nghếch cho nên mới không nhìn ra?

Tiêu Văn Yến cố chấp đẩy tay Khương Nguyên ra khỏi cánh tay mình, cậu nhìn người trước mắt, nói: “Ta không có a tỷ như tỷ...”

Trong lòng cậu thật sự rất khó chịu.

Từ khi cậu vừa ra đời, Khương Nguyên đã ở ngay trong nhà, địa vị cũng giống như tỷ tỷ ruột thịt của cậu.

Những chuyện nhỏ nhặt đó... cậu có thể không quan tâm, nhưng nàng ta không nên hành động tàn nhẫn như thế. Trước mặt nhiều người như vậy mà để cho Tiêu gia, để cho đại tỷ và cả cậu đều trở thành trò cười!

Trước đây cậu không hiểu cái gì là vinh quang gia tộc, nhưng sau khi đi tới Hoắc gia đã hiểu được rất nhiều thứ.

Cậu có thể dễ dàng tha thứ cho Khương Nguyên coi mình như là đồ chơi để lừa gạt; cũng có thể làm tùy tùng của nàng ta, dỗ cho nàng ta vui vẻ; cậu thậm chí cũng có thể vì tình nghĩa trước kia của bọn họ mà cách đại tỷ xa một chút...

Nhưng duy chỉ có không thể cùng nàng ta giẫm Tiêu gia xuống dưới chân.

Khương Nguyên kinh hãi nhìn bàn tay mình rơi hụt, sau đó phẫn nộ nhìn cậu: “Đệ đã quên cô mẫu đối xử tốt với đệ thế nào rồi à?! Ta cùng cô mẫu thương đệ như vậy, nhưng bây giờ đệ có ý gì? Chỉ mới có mấy ân huệ nho nhỏ mà đệ đã bị biểu tỷ thu mua rồi sao?”

Nàng ta vừa nói xong, Tùng Thúy đã lôi người đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi