HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Tiêu Trấn Quan hi vọng mọi chuyện cũng chỉ là hiểu lầm.

Trong mắt ông ấy, nữ nhi trước mắt và những đứa con khác vẫn có chút khác biệt, một là đứa nhỏ này từ nhỏ đã rất thông minh có chủ kiến, hai là nàng lưu lạc bên ngoài chịu không ít khổ, bây giờ vừa mới về nhà, ông ấy làm cha cũng không muốn giáo huấn.

Tiêu Vân Chước nghe phụ thân nói vậy, nhịn không được bật cười.

Thảo nào cha ruột vội vã trở về như vậy, hóa ra là có người ở sau lưng lời ong tiếng ve.

"Con làm pháp sự không sai, việc này đại ca cũng đã đồng ý, về phần hai chuyện khác cũng là thật, gặp chuyện bất bình dĩ nhiên muốn giúp đỡ, huống chi hòa thượng giả này còn bán hung khí g.i.ế.c người cho tổ mẫu, con lại càng không thể mặc kệ, nếu con không mượn thân phận Tiêu gia, thì phải tốn nhiều công sức mới có thể được như mong muốn, vì tiết kiệm chút thời gian, nên đã mượn tên tuổi của cha huynh dùng một lát, nếu như phụ thân không thích, vậy sau này, con chỉ mượn của đại ca là được." Tiêu Vân Chước giữ vững suy nghĩ của mình, cũng không cúi đầu, thậm chí còn có lý chẳng sợ.

"Còn chuyện nhận lễ vật..." Tiêu Vân Chước nghĩ một chút, cũng không phát hiện mình có vấn đề, nên vẫn như cũ chân thành nói: "Con đi cả ngàn dặm giúp người thân của người ta thu dọn thi thể, chuyển lời, đại ân như vậy, tặng chút lễ vật, con nghĩ con vẫn nhận được, huống chi, con còn bán rất nhiều bùa, giao dịch công bằng, làm sai chỗ nào?"

Tiêu Vân Chước cũng không phải người kiệm lời ít nói, nếu như gặp quỷ hồn có thể nói chuyện, nói chuyện trắng đêm cũng có.

Mấy ngày nay chuyện mà nàng làm được, đều là chức vụ của nàng.

Nàng nhất định phải nói rõ mới được.

Cho nên giờ phút này, nên nói thì nàng sẽ không nói ít, người trước mặt năm đó để lạc mất nàng là cha ruột, mà phụ thân đã chịu hỏi, vậy nàng sẵn lòng nói rõ sự thật.

Chỉ với mấy câu nói của Tiêu Vân Chước cũng khó có thể lý giải được, nhưng Tiêu Trấn Quan lại phát hiện có rất nhiều chuyện căn bản mình không biết.

Trong bức thư nhà gửi kia, chỉ biết là đã thêm mắm thêm muối viết rằng con bé này không hiểu chuyện thế nào, khiến mẫu thân tức giận như thế nào, nhưng nguyên nhân lại không hề viết rõ ràng một chút nào cả!

"Hung khí g.i.ế.c người? Thứ gì?" Tiêu Trấn Quan vội vàng hỏi.

"Đèn lưu ly hoa sen." Tiêu Vân Chước nói.

Ánh mắt Tiêu Trấn Quan trầm xuống, thứ này ông ấy biết.

Trước đó nghỉ phép về nhà, lão thái thái còn nói trước mặt ông ấy, nói Khương thị đối xử với bà ấy không tệ, còn đặc biệt đi thỉnh được một đôi đèn cúng phật, bảo ông ấy yên tâm làm việc nước, không cần lo lắng trong nhà...

Mà Khương thị, cũng không ít lần ở trước mặt ông ấy nói cái đèn này khó cầu cỡ nào.

Kết quả, lại là hung khí?

Tiêu Trấn Quan cũng không tin câu chuyện hung khí đụng vào, nhưng ông ấy cũng không thích mẫu thân bị người khác bỏ mấy thứ bẩn thỉu vào.

Nói như thế, nữ nhi báo án cũng là bởi vì chữ hiếu, cho dù hung khí này có phải là hiểu lầm hay không, Khương thị cũng không nên bởi vậy mà trách cứ nữ nhi lanh chanh.

Lại nói nếu như nàng là nữ nhi Tiêu gia, dùng tên tuổi của người thân m.á.u mủ ở bên ngoài tạo thuận lợi, đúng là không sai!

Người làm cha như ông ấy vốn dĩ đã không có tài cán gì, cho đến nay cũng chỉ là một viên tướng nhỏ trong quân, nếu như tổ phụ còn tại thế, Lý đại nhân của Hình bộ này nhìn thấy cô nương nhà ông ấy, cũng sẽ phải khách khí mấy phần!

Ông ấy cẩn thận như thế, cũng chính vì con cái đời sau, chỉ cần nàng không làm chuyện ác áp bức bách tính, bất luận là tên tuổi gì, muốn dùng thì dùng, nếu như bởi vậy mà thê tử của mình tức giận, đúng là không nên.

Mà chuyện nhận lễ vật này, nữ nhi cũng đã giải thích rõ ràng.

Làm người nhặt xác truyền tin, chuyện tốt cỡ này, nói cảm tạ kiểu gì cũng không đủ.

Chuyện "bán bùa" mà Tiêu Vân Chước nói, Tiêu Trấn Quan chỉ coi là không nghe thấy, cảm thấy chỉ là trẻ con làm loạn mà thôi.

"Cha biết rồi, trước đây con cứ ở bên ngoài, đã quen tự mình làm chủ, nhưng bây giờ đã trở về nhà, nếu có chuyện vụn vặt nữa, nhất định phải nói cho mẫu thân con, phải nói rõ ràng với bà ấy mới được." Tiêu Trấn Quan thở dài, chỉ bất đắc dĩ nói.

Khương thị luôn luôn có một tật xấu.

Từ trước tới giờ không cho phép ông ấy lạnh nhạt với bọn nhỏ và bà ta, luôn thích giữ bọn họ ở bên cạnh để trông coi, mới có thể yên tâm.

Mong rằng đối với nữ nhi cũng có suy nghĩ như vậy, cảm thấy đứa nhỏ này không đủ thân thiết, cho nên sinh giận.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi