HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Khương Nguyên đột nhiên thành thật hẳn lên, giống như gà trống bại trận, ở trước mặt Tiêu Vân Chước không thể sinh ra nửa điểm kiêu ngạo và tự tôn.

Bay lơ lửng ở một bên, cũng trở nên điềm đạm đáng yêu hơn mấy phần.

Chỉ tiếc, bây giờ nàng ta đã thành quỷ, khuôn mặt xanh trắng đã xấu xí khó có thể che giấu, cho dù nàng ta tỏ ra yếu thế như thế nào cũng khó có thể sinh ra nửa điểm mỹ cảm.

Tiêu Vân Chước lại càng hiểu rõ cách làm người của nàng ta.

Oán khí đâu phải dễ tiêu trừ như vậy? Bây giờ dáng vẻ nàng ta nhu thuận, chẳng qua là do thực lực cách xa quá nhiều nên bị ép phải lựa chọn mà thôi.

Nếu nàng mềm lòng cởi bỏ trói buộc, tâm tư không an phận kia của Khương Nguyên nhất định sẽ dâng lên lần nữa. Khi còn sống đã không đổi được tính nết, đến sau khi chết liền thành chấp niệm, là càng thêm khó sửa.

Tiêu Vân Chước thu quỷ hồn của Khương Nguyên lại.

Nhưng cũng không vội vàng mang nàng ta về lại Tiêu gia. Khương Nguyên làm quỷ mà nói thì vẫn không đủ đáng sợ, cần phải cùng mấy lão quỷ khác học thêm mấy ngày nữa đã.

Thu hồi Khương Nguyên, Tiêu Vân Chước đi thiện đường phía sau xem thử.

Nàng rất ít khi xuất hiện, nhưng dù vậy, hài tử trong thiện đường lại hết sức tôn trọng nàng, bởi vì mọi người đều hiểu, chỉ vì có nàng ở đây nên Lương chưởng quầy mới trở nên dịu dàng hiền lành, không dám bắt nạt bọn họ nữa.

Chẳng qua Tiêu Vân Chước và Quách Sài Nữ có chút khác biệt.

Quách Sài Nữ nhìn thì dữ dằn nhưng thực ra lại rất được hài tử yêu thích. Nàng ấy chính là vua của hài tử, hướng dẫn mấy hài tử luyện võ, còn có thể cùng bọn nhỏ nói chuyện trời đất, mỗi ngày đều trôi qua hết sức vui vẻ.

Mà đối với Tiêu Vân Chước, bọn nhỏ nhìn thấy nàng liền lập tức thành thật, không ầm ĩ không náo loạn.

“Bình thường mấy đứa cứ ríu ra ríu rít, ta phải hô to gọi nhỏ thì bọn chúng mới có thể yên tĩnh lại, ai biết ngài vừa mới tới thì bọn chúng lại lập tức im lặng, mà nhìn ngài có hung dữ đâu chứ?” Quách Sài Nữ cũng không thể hiểu nổi.

Tiêu sư phụ hiền lành như vậy, trên mặt vĩnh viễn nhìn không thấy sắc mặt giận dữ, thân thiết đến cỡ nào!

Nhưng sao bọn nhỏ lại như chuột thấy mèo thế?

Gần đây Tiêu Vân Chước vẫn luôn ở đây, cho nên Lâm phu tử và Oanh cầm sư cũng chuyển hết đến đây để tiện cho việc dạy nàng đọc sách và cầm nghệ.

Thiện đường này giống như một mảnh đất yên bình trong phố xá sầm uất, mặc cho ai tới, tâm đều sẽ không nhịn được mà tĩnh lặng lại.

“Tiểu hài tử có cảm giác nhạy bén nhất, Tiêu cô nương tuy rằng không hung dữ, nhưng hỉ nộ không lộ ra ngoài, bọn nhỏ không phân biệt được ý nghĩ của nàng nên đương nhiên sẽ nhìn sắc mặt của nàng, rất sợ nàng. Mà ngươi thì nhìn lại chính mình xem…” Lâm phu tử cười: “Quách cô nương, ngươi vừa thấy Tiêu cô nương liền chạy tới nói chuyện, thái độ này quá mức tôn trọng, ngay cả người có võ công như ngươi mà cũng kiêng kị Tiêu cô nương như vậy, bọn nhỏ nhìn thấy, đương nhiên cũng sẽ coi Tiêu cô nương là đại nhân vật không thể trêu chọc.”

Quách Sài Nữ nghe xong, hơi kinh ngạc: “Vậy đều là bởi vì ta à!”

Tiêu Vân Chước mỉm cười với Quách Sài Nữ: “Mấy hài tử này thật sự quá ồn, cứ như vậy cũng tốt.”

Thần Ẩn Môn trống trơn, khi còn bé bên cạnh nàng cũng không có đồng bạn, cho nên thấy những tiểu hài tử này không thân cận nàng, nàng ngược lại cảm thấy rất thoải mái.

Hơn nữa quá thân thiết sẽ lưu tình, tình nghĩa nhiều cũng không tốt.

Gần đây nàng cảm thấy gánh nặng trong lòng mình nặng hơn trước đây... Trước đây nàng tuyệt đối sẽ không lo lắng đến sự sống chết của người khác, nhưng gần đây nàng luôn nghĩ, lão thái thái cả ngày phải đối mặt với Khương thị, lỡ như bị tức chết thì làm sao bây giờ...

Trước đây, nàng đối đãi với sinh tử vô cùng thấu đáo, chỉ cảm thấy người luôn phải chết, chỉ cần chết không oan uổng thì có gì mà đáng tiếc hay không đáng tiếc...

Hiện tại, nàng hi vọng thân bằng hảo hữu của mình, tương lai có thể chết tự nhiên chứ không phải là gặp chuyện ngoài ý muốn...

Rất có thể nàng đã nhập thế quá lâu rồi.

Nàng nhớ sư phụ.

Rõ ràng lúc quỷ hồn của sư phụ rời đi, nàng cũng không khó chịu, thậm chí vô cùng vui vẻ vì sư phụ có thể đi xếp hàng phía dưới chờ luân hồi bắt đầu lại từ đầu, nhưng vậy mà bây giờ, nàng lại bắt đầu tiếc hận rằng bản thân mình chưa từng hoàn trả lại trọn vẹn tình cảm cho sư phụ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi