HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Rất nhanh, đến một chỗ ngoài thành, Tiêu Vân Chước mời Lục biểu thúc đại nhân đi đào đất.

Tâm phúc mà biểu thúc mang theo rất khỏe mạnh, không bao lâu đã móc ra một bộ hài cốt...

Trước đó vài ngày chính qua hè, thời tiết nóng nực, thi thể đặt ở trong đất rất nhanh sẽ bị hư thối. Thời gian Bao Đại Thụ tử vong đến bây giờ cũng đã mấy tháng, cho nên hiện tại thịt cũng bị ăn sạch, còn tốt, không có thối như hồn phách của hắn.

Nàng tìm được chính xác vị trí thi thể, Tiêu Văn Yến có chút giật mình, nhưng Hoắc Tuân đã có thể vô cùng trấn định.

“Xương cốt người này khác thường, thân phận không khó xác nhận.” Hoắc Tuân nhìn bộ hài cốt kia, thậm chí còn có thể bình tĩnh nói.

“Người này tên là Bao Đại Thụ, nữ nhi bị ép làm thiếp thất của Quản lão gia...” Tiêu Vân Chước mở miệng nói.

“Bị ép? Quản gia làm việc sẽ không lưu lại nhược điểm, nếu có văn thư nạp thiếp thì khó mà nói là bị ép...” Hoắc Tuân nhíu mày, cũng có chút khó xử: “Cho dù là thi thể này... Mặc dù bị bao tải trùm lại nhưng người cũng đã biến thành xương cốt, mặc dù ngươi biết hung phạm nhưng nếu muốn tìm được chứng cứ giải oan cho hắn, cũng không dễ dàng...”

Thời gian tử vong tuy không phải quá dài, nhưng thi thể mới qua mùa hạ, đã sạch sẽ.

Lúc thu thập thi cốt, Hoắc Tuân cũng nhìn kỹ một chút. Trên đầu lâu không có vết thương nào khác thường, có thể thấy được hoặc là chôn sống hít thở không thông mà chết, hoặc là chết ngoài ý muốn, sau khi chết bị nhét vào bao tải xử lý...

Tóm lại, thi thể như vậy, muốn tìm được hung thủ thật sự, khó a!

Nếu phát hiện sớm thì có lẽ có thể xác nhận nguyên nhân cái chết từ trên thi thể.

“Mấy đạo lý này cháu đều hiểu cả.” Tiêu Vân Chước sao lại không rõ điều này.

Số thi thể mà nàng đã từng thấy cũng không ít, rất nhiều người đều chết lặng lẽ không một tiếng động. Muốn giải oan cho đối phương, căn bản không tìm thấy chứng cứ, cho nên chỉ có thể để cho quỷ hồn tự mình đi báo thù, sau đó lại để cho người xấu tự mình thừa nhận. Nhưng cũng không phải tất cả người xấu đều có thể dựa theo ý nghĩ của nàng mà ra.

Mà lão gia phu nhân của Quản gia càng không thể nào vì một Bao Đại Thụ mà tâm thần bất an được.

“Người này chết rất đáng thương, cháu cố ý tìm ngài đến đây không phải vì nguyên nhân cái chết của hắn, mà là vì chuyện khác... Chẳng qua thi cốt này cũng không cần phải đưa vào nha môn, lát nữa cháu sẽ mang về nhà, tìm một ngày thích hợp rồi một lần nữa hạ táng. Lúc trước cháu có mua một mảnh đất, phong thủy không tệ, còn lưu lại rất nhiều vị trí.” Tiêu Vân Chước nghiêm túc nói, sau đó cho người bỏ thi cốt vào trong hộp lớn đã chuẩn bị sẵn của nàng.

“...” Tiêu Văn Yến nhìn trong xe ngựa có thêm một “người”, bắt đầu có chút bất an.

Cậu còn cầm quyển sổ nhỏ ghi chép lại cuộc sống hàng ngày của đại tỷ...

Hiện tại, sắp viết không được nữa rồi.

Cậu không thể nói cho người khác biết, đại tỷ của cậu có sở thích thu thập thi thể!

Bao Đại Thụ chết cách nhà không xa, sau khi đến vị trí, Tiêu Vân Chước lại chỉ vào một vị trí phía sau hầm cầu, mời Lục biểu thúc đại nhân đi đào...

Hoắc Tuân nhìn mảnh đất đó, mặt nhăn nhó.

Đám tâm phúc cũng đều có chút kháng cự nhìn ông ấy, Tiêu Văn Yến rụt đầu không dám lên tiếng, sợ đại tỷ đột nhiên phát hiện sự tồn tại của mình rồi bắt cậu đi xuống làm việc... Quá thối!

Cũng may người nha môn vẫn là rất đáng tin, kiên trì động thủ, không đến phiên một hài tử như Tiêu Văn Yến ra mặt.

Hoắc Tuân thì đi vào trong nhà của Bao Đại Thụ nhìn lướt qua.

Vừa nhìn đã khiến ông ấy phát hiện chỗ kỳ quái.

Chỗ ở của tiều phu này gần núi rừng, thuận tiện đốn củi, hoàn cảnh ở lại cũng rất đơn giản... Nhưng trong phòng này đồ vật lung tung ngổn ngang ném đầy đất, rõ ràng là đã bị người lục soát qua một lần…

Ông ấy cũng cảm thấy Tiêu Vân Chước sẽ không tìm ông ấy vì một chuyện nhỏ, chỉ là tiều phu nho nhỏ này có thể gây ra chuyện lớn gì?

“Đại nhân, đào được rồi!” Rất nhanh, hai tâm phúc đã lên tiếng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi