HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Trong lòng Mạnh Vịnh Tư kinh ngạc.

Lại nghe Tiêu Vân Chước nói tiếp: “Có thể vươn tay ra để ta xem kỹ hơn không?”

Không biết Mạnh Vịnh Tư nghĩ gì, lúc này cũng muốn đi nhưng lại thoáng do dự, chần chừ một lúc, rốt cuộc vẫn đưa tay ra.

Tiêu Vân Chước nhìn kỹ các đường chỉ tay rồi nói: “Trên gò bàn tay của cô nương có nổi gân xanh, có phải ngày thường ăn không ngon miệng, rất khó nuốt phải không?”

“Phải…” Trong lòng Mạnh Vịnh Tư trầm xuống.

“Minh đường lạnh buốt, lòng bàn tay nhợt nhạt, tâm hỏa không đủ. Tâm hỏa suy thì dương khí hư, thân mình cô nương thiên lạnh, có phải đại phu đã từng nói tương lai ngươi không dễ thụ thai?” Giọng nói Tiêu Vân Chước nhỏ hơn rất nhiều.

Mạnh Vịnh Tư căng thẳng, vội vàng rụt tay về, ánh mắt hoảng loạn nhìn nàng: “Ngươi…ngươi từ đâu nghe được?”

Nàng mỗi lần quỳ thủy đến đều vô cùng đau đớn, về sau mẫu thân tìm đại phu đến khám bệnh cho nàng, nói nàng tương lai khó có thể có con. Mẫu thân lúc đó rất kinh hãi, bỏ ra một số tiền lớn để chặn miệng đại phu kia, cho nên ngoại trừ mẫu nữ các nàng ra thì không còn người nào khác biết chuyện!

Nếu bị truyền ra…

Cũng chính bởi vì thân thể nàng không tốt nên mẫu thân rất nhọc lòng với hôn sự của nàng, trước khi đệ đệ sinh bệnh, mẫu thân đã lựa chọn không ít người, đều có gia thế tương xứng nhưng sau khi lục tục hỏi thăm thì đã loại ra rất nhiều người không đáng tin…Về sau mẫu thân coi trọng đích trưởng tử của nhà a di đến nhờ cậy, cũng đã lộ ra ý tử muốn gả nữ nhi qua đó…

Vị biểu ca kia nhìn thì hào hoa phong nhã, chỉ là nhà a di không ở kinh thành, cách khá xa. Mẫu thân nói chờ khi nào gần đính hôn sẽ nói rõ tình huống với biểu ca, nếu như vẫn nguyện ý cưới thì sẽ cho thêm nhiều đồ cưới…

Nhưng nàng ấy lại nghĩ, xa như vậy thì tương lai nếu nàng ấy có nỗi khổ gì cũng không có người thay nàng làm chủ, cho nên trong lòng nàng ấy vẫn luôn bất an.

Thế mà cố tình tiểu cô nương này lại nói rằng nàng ấy có đào hoa kiếp…

Thậm chí thân thể nàng ấy có vấn đề đối phương cũng nhìn ra được, thật đúng là làm cho nàng ấy không thể không tin.

“Tiêu cô nương, có phải ngươi là đại phu không?” Mạnh Vịnh Tư lại thử hỏi.

“Ta càng thích ngươi gọi ta là đại sư hơn, đối đãi với ta như với thế ngoại cao nhân ấy.” Tiêu Vân Chước vội vàng tạo lập hình tượng cho mình: “Hiện tại ngươi có thể tin lời ta nói chưa? Nếu còn không tin, ngươi cứ nói bát tự ra, ta sẽ xem rõ ràng cả đời này cho ngươi, để ngươi hoàn toàn tin tưởng.”

“Không cần!” Mạnh Vịnh Tư không dám: “Ta tin ngươi…”

Mới vừa rồi còn cảm thấy đôi mắt này trong veo ngây thơ, hiện tại... lại cảm thấy khá là quái dị.

Như thể bị nàng nhìn chằm chằm như thế, trên thân không còn một chút bí mật nào đáng nói nữa!

“Tiêu cô nương, còn xin ngươi vào trong kiệu.” Mạnh Vịnh Tư cẩn thận nói, nói xong lời này cũng cảm thấy mình quá to gan, vậy mà lại mời một người xa lạ cùng đi về nhà.

“Được.” Tiêu Vân Chước gật đầu đáp ứng, quay đầu nhìn xem một đống lớn bánh ngọt xung quanh, chỉ xách hai bao trong đó tặng cho Mạnh Vịnh Tư, sau đó lại nói: “Làm phiền nha hoàn bên cạnh ngươi đi tới cửa hàng điểm tâm thuê người đến đây, đem số bánh ngọt còn lại đưa hết đến Tiêu phủ.”

“Tiêu phủ? Tiêu phủ nào?” Mạnh Vịnh Tư sửng sốt.

“Chính là Tiêu phủ bị lấy lại tước vị ấy.” Tiêu Vân Chước không hề giấu diếm.

Mạnh Vịnh Tư há to miệng, vội vàng dùng khăn che lại, chỉ là hai mắt trợn trừng, nói rõ lúc này nàng ấy đang rất khiếp sợ!

“Ta nghe nói…vị tiểu thư bị đi lạc rất nhiều năm qua của Tiêu gia mới trở về, có phải chính là…” Mạnh Vịnh Tư có chút không dám tin, nếu như Tiêu gia không bị lấy lại tước vị thì vô cùng tôn quý! Cho dù là nhà nàng cũng kém hơn nhiều!

Vị Tiêu cô nương đang thao thao bất tuyệt này…có chút tà dị, còn muốn cướp tiền của nàng, nói nàng ấy là lưu manh giang hồ càng đúng hơn!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi