HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Nếu Tiêu Văn Yến chạy được rồi, thì giờ phút này sẽ không nói những thứ vô dụng này với cha ruột.

"Trước kia con ngốc, gan cũng nhỏ, đương nhiên không dám nói." Tiêu Văn Yến ngay thẳng nói.

"Vậy bây giờ tại sao lại dám? Tiêu Trấn Quan đưa tay vỗ một cái lên đầu tiểu nhi tử: "Gặp được danh sư, thay da đổi thịt rồi hay sao?"

"Cha! Thật sự để người nói đúng rồi!" Tiêu Văn Yến vội vàng kêu la một tiếng: "Đại tỷ nói, nếu đã là người một nhà, chuyện gì không thích thì phải ngay thẳng nói ra, không được che giấu, nếu không chắc chắn sẽ sinh ra hiềm khích, Hoắc phu tử cũng đã nói, phụ mẫu cũng không phải luôn đúng, ông ấy đã từng làm sai, đã sai vậy thì phải thay đổi, phụ mẫu con cái đồng lòng, mới có thể hòa thuận, cả nhà hoà thuận thì vạn sự đều hưng thịnh."

"..." Tiêu Trấn Quan nhíu mày thật chặt, đến mức sắp kẹp được chết con muỗi rồi.

Lúc thì đại tỷ lúc thì Hoắc phu tử...

Hoắc phu tử là ai? Biểu huynh đệ của Hoắc gia kia à? Vậy mà lại để ý đến nhi tử không có tiền đồ này của ông ấy rồi hả?

"Lời này cũng không sai, cha và mẹ con quả thật có không ít khuyết điểm." Tiêu Trấn Quan cũng không phản bác.

Mâu thuẫn giữa ông ấy và Khương thị rất nhiều, nhưng ngay từ đầu những mâu thuẫn này cũng không phải là không được khơi thông, ông ấy đã từng nói rõ với Khương thị vô số lần về chí hướng và suy nghĩ của mình, nhưng nói nhiều lại cãi nhau nhiều, ông ấy thực sự không chịu nổi cảnh nước mắt vĩnh viễn không có điểm dừng kia, cho nên dần dần học được cách thoả hiệp, cuộc sống ngược lại dễ chịu hơn.

"Cha, hiện tại người tóm lấy con làm gì, con cũng không làm gì sai, không làm sai, người không thể đánh con, đại ca và đại tỷ cũng sẽ không vô lý như vậy." Tiêu Văn Yến lại nói.

"Vì sao đại tỷ con lại tức giận?" Tiêu Trấn Quan hỏi cậu.

Tiểu nhi tử này của ông ấy, hình như đột nhiên hiểu biết hơn không ít.

"Bởi vì nhị ca đó!" Tiêu Văn Yến nghiêm túc nói: "Người xem nhị ca đã bệnh đến như vậy, người vừa về nhà không biết quan tâm, ngược lại còn răn dạy hắn, đại tỷ đương nhiên không vui."

Tiêu Trấn Quan sửng sốt một chút, nhi tử ông ấy lúc trước cũng như này, luôn luôn lười biếng giả bệnh, cho nên mỗi lần ông ấy nhìn thấy thái độ kia, thì có cảm giác tức giận... Lần này thấy hắn gầy đi, quả thực cũng quan tâm, chỉ là nhiều năm qua cũng chưa từng nói với hắn mấy câu ôn hoà, đã quen mở miệng là chất vấn.

"Nhị ca con và Chước Nhi tình cảm rất tốt à?" Tiêu Trấn Quan lại hỏi.

"Tạm được, đại tỷ với ai cũng có quan hệ không tệ. A, ngoại trừ mẹ con." Sau khi Tiêu Văn Yến nói câu đó, lại gãi đầu một cái: "Có điều mẹ đi mất rồi, gần đây nhị ca tìm mẹ rất vất vả, cha người đừng đi làm phiền hắn, hắn tức giận, xui xẻo chính là con và đại ca."

"Mẫu thân con mất rồi!?" Tiêu Trấn Quan càng kinh ngạc.

"Đúng vậy." Tiêu Văn Yến nhẹ gật đầu: "Mẹ ấy à, đi tìm tiên nhân rồi!"

"..." Tiêu Trấn Quan càng nghe càng không hiểu, ông ấy phát hiện ra tiểu nhi tử hình như là cố ý, nói chuyện giữ lại một nửa, chờ ông ấy mở miệng hỏi thăm, đặc biệt thích ăn đòn...

Ông ấy dứt khoát không hỏi nữa, trực tiếp đi tìm lão thái thái.

Lão thái thái đang ở tiểu Phật đường, quỳ gối trước thần Phật, vẫn thành kính như cũ.

Cũng đang chờ ông ấy, cho nên xung quanh không có ai hầu hạ, ngay cả ngoài cửa cũng thanh tịnh lẳng lặng, nhìn không khí này, Tiêu Trấn Quan biết sự việc không đơn giản.

Lúc này cũng quỳ xuống, đầu tiên là vấn an, sau đó hỏi thăm đã xảy ra chuyện gì.

Lão thái thái lúc này mới nhẹ giọng thì thầm kể lại những chuyện trong nhà một lần, nhất là chân tướng có liên quan đến Khương thị.

Nghe thấy chuyện Khương thị đại náo ở phủ của trưởng công chúa, Tiêu Trấn Quan phẫn nộ đến mức muốn g.i.ế.t. người, nhưng lúc ông ấy nghe thấy Khương thị giả vờ ngoan ngoãn khác thường, là ông ấy biết lại sắp có chuyện lớn rồi.

Quả nhiên, biết được tin tức Khương thị lành ít dữ nhiều.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi