HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Tiêu Văn Dũ đột nhiên có chút hiếu kỳ, nếu tiểu muội nhà mình đã nói ra kết quả đo lường tính toán, vậy hắn chỉ cần chú ý một chút, cho dù không đặc biệt hoá giải, thì chắc hoạ sát thân này cũng có thể né được.

Tiêu Văn Dũ dự định cẩn thận một chút, tránh cho để mấy đứa nhỏ bên dưới chế giễu.

Rất nhanh, mấy huynh muội đã đến sân luyện võ.

Thực ra chỗ này là viện tử bỏ trống được sửa thành, chỗ ngồi vô cùng rộng rãi, các phòng xung quanh đều là nơi Tiêu gia cất giữ các loại binh khí.

Tiêu Trấn Quan nhìn thấy mấy huynh muội đều tới, cũng hơi kinh ngạc, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Văn Việt một chút, trên vẻ mặt nghiêm túc là tâm tình rất phức tạp không thể nói rõ.

Tiêu Vân Chước ngồi giữa hai huynh đệ, phía sau cũng chuẩn bị ghế nhỏ cho Đông Trì và Tùng Thuý.

"Bức tranh ta vẽ ra ngươi cũng đã xem rồi chứ? Huyệt vị, kinh lạc trên người, chắc là cũng đã có chút hiểu rõ, nhưng chỉ hiểu rõ là không đủ, phải học được cách vận dụng, lát nữa ngươi cẩn thận nhìn bọn họ một chút, suy nghĩ xem nếu như người đối chiến với bọn họ là chính ngươi, vậy thì nên nhằm vào chỗ nào để ra tay, mới có thể có mấy phần thắng, mấy phần chạy trốn." Tiêu Vân Chước nghiêng đầu nói với Tiêu Văn Yến.

Tiêu Văn Yến nhẹ gật đầu, chỉ là trong lòng rất hoảng hốt.

Phần thắng chạy trốn? Cậu cảm thấy một chút cũng không có.

Cha và đại ca rất hung mãnh, cho dù không dùng binh khí, quyền phong cũng vô cùng ác liệt, chớ nói là người, chính là con muỗi qua đường cũng khó thoát khỏi cái chết.

Nhưng đại tỷ đã nói như vậy, cậu cũng phải nghe.

Đĩa trái cây cũng đã chuẩn bị xong, Tiêu Vân Chước ngồi giống như xem kịch, vô cùng nhàn nhã.

Tiêu Văn Việt cảm thấy khung cảnh này rất nhàm chán... nhưng hoạ sát thân... lại khiến cho người ta có chút chờ mong.

"Cha, chúng ta không dùng binh khí, đến điểm là dừng, tránh hù doạ đến tiểu muội, cha thấy thế nào?" Tiêu Văn Dũ nói trước.

Tiêu Trấn Quan cũng đồng ý nhẹ gật đầu: "Con đi ra ngoài một chuyến, chắc là đã trải qua không ít thực chiến, ta nghĩ chiêu thức phải quả quyết hơn so với lúc trước mới được."

"Cha, xin mời." Tiêu Văn Dũ vẻ mặt thành thật.

Họa sát thân? Hắn không tin thứ kỳ lạ đó.

Sau khi hắn có phép tắc nói xong, hai người bắt đầu.

Trong nháy mắt, khí thế trên người hai người cũng thay đổi mấy phần, chiến ý nổi lên, từng quyền đến thịt, mỗi lần đập nện rắn chắc khiến cho người ta cảm thấy xương cốt cũng đau nhức theo.

Tiêu Văn Yến nghe thấy tiếng quyền cước va vào nhau, trong lòng kêu "ầm ầm".

Đại tỷ luôn nói sẽ dạy cậu học võ, nhưng đến hiện tại mỗi ngày cậu đều gánh trên lưng một vài tri thức nền tảng, còn có cái gì không học đâu?

Còn tiếp tục như thế, qua vài năm nữa cậu có thể giống như đại ca, có thể chiến đấu với cha.

"Vừa rồi cha bay thẳng vào mặt đại ca, đại ca nóng lòng tới, thủ pháp nhất thời lộn xộn, lúc này nếu như cha có thể nhanh chóng tìm được nhược điểm của hắn, vậy đại ca chắc chắn sẽ rơi xuống thế hạ phong." Tiêu Vân Chước nhìn hình ảnh kia, sau đó hỏi Tiêu Văn Yến: "Ngươi nói một chút xem, nhược điểm ta nói ở đâu?"

"???" Da đầu Tiêu Văn Yến căng thẳng.

Vừa rồi... cậu cẩn thận nghĩ lại, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cũng không cảm thấy không đúng chỗ nào, cha và đại ca đều đánh tốt.

Nào có nhược điểm gì....

"Vừa rồi cha nên chấn vào bụng hắn." Tiêu Vân Chước nói một tiếng.

"Há, à à." Tiêu Văn Yến vội vàng gật đầu tựa như gà con mổ thóc.

"Đại ca so sánh với cha, thủ đoạn vẫn hơi kém hơn chút, động tác của hắn quá nôn nóng, cho nên sơ hở càng nhiều hơn một chút, nhược điểm của hắn ở thiên tông, ngươi cẩn thận nhìn một chút là có thể nhìn ra, đại ca coi trọng nơi này nhiều hơn so với những nơi khác một chút, một khi bị đả thương nơi đây, trận cước chắc chắn đại loạn." Tiêu Vân Chước lại nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi