HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Sau khi Tiêu Vân Chước đi, mấy cha con vẫn trò chuyện vui vẻ, trong vô thức, một ngày đã sắp trôi qua rồi.

Lúc này Tiêu Trấn Quan mới phát hiện ra, cả nhà ông ấy, vốn dĩ có thể trải qua cuộc sống còn hoà hợp hơn so với hôm nay, không nghĩ tới đến tuổi của mình mới nhận ra...

Trên ghế bên kia, trước ngực nhị nhi tử đậy một quyển sách, nhắm mắt lại thiêm thiếp đi, dáng vẻ yên lặng tốt như vậy, nào có thể nhìn ra nửa điểm độc ác.

"Hai ngày này con cùng cha ra ngoài kinh bái thần đi." Tiêu Trấn Quan đột nhiên nói: "Lúc trước là cha tham lam, muốn phu thê hoà thuận, muốn con cái tài giỏi, còn muốn Tiêu gia ta an ổn, đường đường là nam nhân lại sợ hết chỗ nọ đến chỗ kia, băn khoăn điều này nhớ tới điều kia, cuối cùng cái gì cũng không làm được, con chớ có học theo cha, tương lai phải dám nghĩ, dám làm!"

Suy nghĩ càng nhiều thì càng sợ hãi, cũng sẽ mất đi càng nhiều.

"Bây giờ cha chỉ có một tâm nguyện, chính là cầu cho con ta bình an." Ánh mắt Tiêu Trấn Quan kiên định lại thâm trầm.

Ông ấy nguyện lấy da ngựa bọc thây, chết có ý nghĩa, chuộc lỗi với nhi tử.

"Cha..." Tiêu Văn Dũ cũng muốn cảm khái hai tiếng, nhưng ánh mắt của hắn đang rơi vào quyển sách phía trên nhị đệ, hắn chỉ, miệng khô cằn: "Hắn đang đọc cái đồ chơi này..."

"???" Tiêu Trấn Quan cũng sửng sốt một chút, rón rén rút sách ra.

Sách này... viết tay, nhưng nhìn một chút là biết, đây là binh thư.

Không chỉ có là binh thư, hơn nữa còn đã được chú giải.

Nói cách khác, nhị nhi tử của ông ấy căn bản không muốn ngoan ngoãn ở trong nhà, cái gì bình an an ổn, còn nghĩ cái rắm? Nội dung của binh thư này, trên đời này chỉ có một người có thể lấy ra được, đó chính là quân sư Nhan Vô Giác.

"Tiểu tử này làm sao tìm được Nhan Vô Giác!" Tiêu Trấn Quan bị tức chết: "Lúc trước lão tử muốn hắn tiến bộ không sai, thế nhưng không phải bảo hắn tiến bộ như thế! Ta nghe đại phu nói, thân thể này của hắn không được suy nghĩ nhiều lo lắng nhiều, đi theo Nhan Vô Giác học, vậy sau này trong đầu có thể có được một ngày thanh tịnh không?"

"..." Tiêu Văn Dũ mấy ngày nay vẫn luôn đang nghi ngờ việc này, giờ phút này nhìn thấy cha ruột nổi giận như vậy, hắn cũng rất hiểu tâm tình của ông ấy.

Lúc trước hắn cũng giống như cha chỉ hy vọng nhị đệ có thể thành thật một chút, đừng cả ngày nghĩ đến những ý tưởng không đứng đắn, không được học theo những đứa trẻ hư...

Cũng không trông cậy vào hắn thi ra được trạng nguyên về nhà.

Sắc mặt Tiêu Trấn Quan trắng bệch, nghẹn một bụng hoả, nhưng lại càng bất lực nhiều hơn.

"Sao ngón tay lão nhị lại còn thiếu mất một khúc?" Tiêu Trấn Quan đè nén giọng nói, khiếp sợ lại hỏi: "Con làm à?"

"Con không có!" Tiêu Văn Dũ vội vàng lắc đầu.

"Vậy con không hỏi một chút à?" Tiêu Trấn Quan tiếp tục nhìn hắn chằm chằm.

"Con cũng không hỏi ra được!" Tiêu Văn Dũ cũng muốn mắng chửi người: "Cha, nếu người có bản lĩnh thì tự đi hỏi đi! Nếu không phải con nhìn ra đây là binh thư, có khi người phải đợi đến lúc hắn xuất hiện ở doanh trướng mới biết xảy ra chuyện gì ấy, người còn không xứng với trách nhiệm hơn con..."

"Con còn dám mạnh miệng hả? Trước khi lão tử ra khỏi nhà, đã nói như thế nào? Bảo con dạy bảo hắn cho tốt, chú ý nhiều hơn đến thân thể của hắn, lại chăm sóc Chước Nhi, con nhìn con làm xem, ngoảnh lại đã bị bệ hạ đá đi, có phải lúc con thi đình biểu hiện không tốt không? Đọc sách nhiều năm như vậy, kết quả còn bị bệ hạ chê, ta còn không thể nói con mấy câu à?" Tiêu Trấn Quan lập tức mắng.

Tiêu Văn Dũ cũng không giả vờ: "Cha, địa vị nhất gia chi chủ này của người làm không tốt lắm, đã sớm phải biết con chính là học võ, may mà bệ hạ có con mắt tinh tường biết nhìn ra anh hùng, không giống người, chỉ huy mù! Tương lai chờ con làm cha, con chắc chắn sẽ làm tốt hơn người!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi