HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Càn Hòa Đế bây giờ mới được tận mắt nhìn thấy tiểu nha đầu này, phát hiện tiểu cô nương này ngược lại hơi khác với trong tưởng tượng của mình.

Trước đó nha đầu kia làm không ít chuyện, tuy nói là người chính nghĩa, nhưng xương cốt lại quá cứng. Ông ta lại nghe nói còn có người nói tiểu nha đầu này lợi hại, bộ dạng giống như dạ xoa, còn tưởng rằng nàng hào phóng thô kệch, không giống nữ nhi gia.

Ai ngờ bây giờ nhìn thấy, còn rất ngoan ngoãn.

Mà xem ra tính tình cũng không phải quá kém, vừa rồi hai nhi tử của ông ta cãi nhau ầm ĩ như vậy, thế mà tiểu nha đầu này vẫn đứng vững vàng ở đó, trên mặt không có nửa điểm bối rối nào. Nhìn thái độ cũng rất cung kính, không hề làm ra vẻ, ngược lại làm nổi bật lên vẻ ngây thơ quá mức của hai nhi tử của ông ta.

Tiêu Vân Chước thành thành thật thật đi theo phía sau Càn Hòa Đế.

Tam vương gia bên kia đang muốn về phủ diện bích hối lỗi nhìn thấy thế, tròng mắt trừng đến mức cũng sắp lồi ra.

Phụ hoàng một mình gặp Tiêu Vân Chước, sẽ không... muốn để Tiêu Vân Chước vào cung đấy chứ?!

Nhưng hắn cũng không dám hỏi...

Chẳng qua phụ hoàng chắc cũng không hoang đường như vậy, sau khi lão nhân gia lên ngôi cũng chỉ tuyển tú hai lần, mỗi lần nhân số cũng không nhiều. Đối với loại chuyện này ông ta cũng tuyệt đối không có hứng thú, trong hậu cung ngoại trừ những nữ tử được chọn theo thường lệ ra thì phi tần thường thấy cũng chỉ có mấy người...

Tam vương gia lại liếc mắt về phía La Phi Nguyệt, chỉ cảm thấy mình sau này sẽ phải vất vả rồi.

La Phi Nguyệt là đích thứ nữ, từ nhỏ đã được sủng ái, không sợ trời không sợ đất, cũng có thể chơi cùng hắn. Nhưng những người khác của Ninh Nghĩa Quốc Công phủ... đều là người đoan trang, nhất là Ninh Nghĩa Công. Trước đó vài ngày cùng hắn xử lý chuyện tuyết tai, lúc hắn làm sai chuyện, mặc dù không chỉ vào mũi hắn mà mắng nhưng ánh mắt kia cũng giống như muốn ăn thịt người... Người này trở thành nhạc gia của hắn... Phụ hoàng không phải cố ý muốn để hắn khó chịu đấy chứ...

Nội tâm Tam vương gia có chút sụp đổ, chỉ là không bao lâu sau đã bị đuổi đi.

Hắn cũng không dám ở lại đây nhìn chằm chằm nữa, nếu bị kéo ra ngoài giống như nhị hoàng huynh, vậy thì thể diện này sẽ mất hết...

Càn Hòa Đế đi một hồi lâu, không nói một lời.

Mãi đến khi ngồi xuống trong đình ngự hoa viên, lúc này ông ta mới nói: “Ban thưởng ghế ngồi.”

“Tạ ơn bệ hạ.” Tiêu Vân Chước thành thật đáp.

“Hôm nay trẫm thu hồi Như Ý mà lão tam tặng ngươi, trong lòng ngươi có bất mãn không?” Càn Hòa Đế hỏi.

“Bẩm bệ hạ, thần nữ và Tam vương gia cũng chỉ là quen biết sơ mà thôi. Tam vương gia là người nhiệt tình, không câu nệ tiểu tiết, cho nên hơi có vẻ thân thiết một chút, lúc này mới khiến người khác hiểu lầm.” Tiêu Vân Chước ăn ngay nói thật.

Càn Hòa Đế nghe xong cũng muốn quay lại đạp cho nhi tử một cước.

Có tác dụng gì chứ? Vứt ngọc như ý qua, người ta lại nói chỉ là quen biết sơ?

“Tuổi ngươi cũng không còn nhỏ nhỉ? Ngươi đã nhiều lần lập công lớn, nếu có sở cầu thì cứ việc nói ra, cho dù ngươi nhìn trúng hài tử nhà ai thì chỉ cần ngươi nói với trẫm, trẫm sẽ tứ hôn cho ngươi, thế nào?” Càn Hòa Đế lại thăm dò hỏi.

Để tiểu nha đầu này làm con dâu? Không phải ông ta chưa từng nghĩ tới.

Chỉ tiếc, nhi tử của ông ta có không ít, nhưng đã trưởng thành chỉ có bốn người. Hai người phía trước không cân nhắc, lão tam lão tứ... một người thì quá rảnh rỗi, một người thì không có quá nhiều chỗ phù hợp. Mà hôm nay ông ta chỉ mới đăng cơ vài năm, vị trí thái tử cũng không vội định ra. Mà với bản lĩnh này của Tiêu Vân Chước, một khi quấy vào tranh giành trữ vị thì đầu của cả nhà Tiêu gia đừng mong giữ được.

Vì lương thần hay vì nhi tử của ông ta, đều phải để tiểu nha đầu này có thân phận sạch sẽ mới được.

Nàng gả cho ai cũng được, nhưng bây giờ không thích hợp vào hoàng gia.

“Bệ hạ, thần nữ không cầu lương duyên.” Tiêu Vân Chước cúi đầu, nhưng giọng điệu lại vô cùng kiên định: “Mệnh số của thần nữ long đong, tất cả những gì thần làm chỉ vì muốn độ mình, không rảnh bận tâm đến người khác.”

Nàng đối với mình vẫn là rất khoan dung, nếu gặp được người thật sự có duyên phận, nàng cũng sẽ không để mình phải chịu ấm ức, chịu cô đơn một mình.

Nhưng quả thật nàng không có lương duyên xứng đôi!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi