HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Đồng tử Tiêu Vân Chước như bị địa chấn, nhìn bộ dạng thẹn thùng đáng sợ này, vội vàng quay đầu đi, sợ mình không nhịn được cười ra tiếng.

Hoa Ỷ Phong cũng có chút không quen, nói xong câu kia, lại bất đắc dĩ ném khăn sang một bên: “Ngươi đừng sợ, con người ta chính là như vậy...đã tận lực sửa đổi rồi.”

Trong mắt Tiêu Vân Chước có ý cười: “Đại ca ta đọc sách giống như người bình thường, mấy năm trước vì khoa khảo, ngày ngày khổ đọc cho nên bên người cũng không có nữ tử tiếp khách, nha hoàn bên cạnh đại ca không nhiều lắm, cũng không phải hầu hạ bên người.”

“Thế sao? Còn mạnh hơn phụ thân ta nữa.” Hoa Ỷ Phong vỗ tay một cái, rất hài lòng: “Vậy tổ mẫu nhà ngươi thích gì? Còn phụ thân ngươi nữa, làm sao mới khiến họ vui vẻ đây?”

“Không cần phải lấy lòng, tổ mẫu hiền hòa, phụ thân mặc kệ chuyện trong nhà, năng lực tiếp nhận rất mạnh.” Tiêu Vân Chước nghiêm túc nói.

Hoa Ỷ Phong lại ngồi thẳng thêm mấy phần.

Nói thì nói như thế, nhưng chuyện này khẳng định không thể không làm gì.

Ví dụ như Tiêu Vân Chước trước mặt, một vóc người nho nhỏ, nhìn qua không tranh không đoạt cũng không thích nói chuyện, mặc dù tính tình không quá tương hợp với nàng ấy nhưng người cũng không đáng ghét. Nếu sau này thành người trong nhà thì cũng không khác gì với mấy thuộc hạ dưới trướng của nàng ấy. Nếu muốn binh nghe lời thì phải cho ăn uống no đủ hài lòng mới được…

“Ngươi chờ.” Hoa Ỷ Phong đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài.

Chỉ chớp mắt người này đã biến mất tăm.

Tiêu Vân Chước cũng có chút bối rối, thậm chí còn nghi ngờ có phải mình nói sai cái gì rồi không. Chẳng lẽ là Hoa cô nương có chỗ nào không hài lòng nên mới đi gấp gáp như vậy?

Các huynh trưởng nhà nàng đều chưa thành gia, cho nên nàng đối với chuyện nhân duyên này kiến thức nửa vời. Tuy cảm thấy người này thích hợp nhưng lại không rõ làm sao mới có thể đem nữ tử nàng thích về nhà làm tẩu tẩu.

Có chút phiền muộn.

Chỉ là cũng không lâu lắm, Hoa Ỷ Phong lại quay lại, không chỉ có nàng ấy quay lại mà thậm chí còn mang theo rất nhiều người đến.

“Bánh bao nhỏ!” Hoa Ỷ Phong hùng hùng hổ hổ, một đôi mắt sáng ngời nóng rực như ngọn lửa: “Đều cho ngươi hết! Ta thấy mấy đồ vật trong phòng này của ngươi đều cũ kỹ hết rồi, ta làm chủ, thay đổi toàn bộ cho ngươi!”

“?” Tiêu Vân Chước khiếp sợ nhìn sang.

Chỉ nhìn thấy đồ vật đã bắt đầu chuyển vào bên trong, bàn ghế, đèn, thậm chí còn có một ít đồ sứ, những thứ kia... không phải là Tiêu Vân Chước không biết, nàng tốt xấu cũng là người đương gia, vẫn là biết nhìn hàng.

Những đồ nội thất kia nhìn như bình thường, nhưng chỉ sợ đều là trấn điếm chi bảo.

“Ta không muốn.” Tiêu Vân Chước vội vàng nói.

“Ta bảo ngươi muốn thì ngươi phải muốn. Không, không, không, ngươi là chim cô cô sao?” Hoa Ỷ Phong dứt khoát lại trực tiếp: “Sau này ngươi đi theo ta lăn lộn, ta cam đoan sau này không ai dám ức hiếp ngươi, ngươi muốn cái gì cũng cứ nói với ta, những thứ đồ chơi nhỏ này, ta mua được!”

“Vô công bất thụ lộc, Hoa cô nương, đa tạ ngươi ưu ái, chỉ là ta không thích nhận được ý tốt của người khác, còn phải trả, mệt lắm.” Tiêu Vân Chước thực tình thực lòng cự tuyệt: “Mau lấy đi đi.”

“Ai cần ngươi trả? Ai cho ngươi dám trả?” Hoa Ỷ Phong cực kỳ ngông nghênh: “Hoa gia chúng ta thu tiền rất thống khoái, tặng tiền cũng tuyệt đối không nhăn nhăn nhó nhó. Ngươi nhìn bệ hạ xem, hàng năm thu tiền vui vẻ biết bao?”

Tiêu Vân Chước đã bó tay rồi.

Bệ hạ khẳng định vui vẻ, thiên hạ to lớn nơi đâu cũng là vương thổ. Ở trong mắt bệ hạ, Hoa gia là túi tiền của ông ta, ông ta móc tiền trong túi của mình, đương nhiên không cần phải nhăn nhăn nhó nhó.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi