HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Mà võ công của Hoa Ỷ Phong đúng là rất tốt, nhưng chiến đấu với nàng càng lâu, nhược điểm bại lộ cũng sẽ càng nhiều.

Huynh đệ tỷ muội trong nhà Hoa Ỷ Phong nhiều, còn được phụ mẫu yêu thương, cho nên lúc người này ra ngoài hẳn là bên cạnh có nhiều người tín nhiệm tương bồi, thế cho nên lúc nàng ấy động thủ, phía sau lưng có thể yên tâm giao phó, cũng ít cố kỵ rất nhiều. Bây giờ đơn đả độc đấu, liền có thể nhìn ra một chút sơ hở.

Mà nàng từ nhỏ đã không cho phép nhược điểm của mình bại lộ trước mặt người khác.

Tiêu Vân Chước thu kiếm.

Mà Hoa Ỷ Phong còn đứng ở đằng kia, rất giống như bị sét đánh.

Nàng ấy thua... Nàng ấy vậy mà lại thua?!

Hơn nữa còn thua bởi... một cái bánh bao nhỏ!

A a a a a!

Nội tâm Hoa Ỷ Phong điên cuồng gào thét, cẩn thận nhớ lại cảnh đánh nhau vừa rồi. Một lát sau, nàng ấy nóng nảy xoa đầu mình, sau đó ôm vẻ mặt tuyệt vọng ngồi xổm trên mặt đất.

“Tiêu sư phụ! Lau mồ hôi!” Quách Sài Nữ giống như đau lòng khuê nữ chạy tới: “Trước kia cha ta khen ngài học nhanh, nói ông ấy và mấy huynh đệ chỉ luyện đao pháp ở trước mặt ngài một lần mà ngài đã có thể suy nghĩ ra đại khái, quả nhiên cha ta không lừa gạt ta!”

“Nếu như ngươi bất cứ lúc nào cũng gặp phải nguy hiểm, ngươi cũng có thể tiến bộ thần tốc.” Tiêu Vân Chước ăn ngay nói thật: “Thiên phú cũng cần kích thích, mới có thể phát huy đầy đủ. Biểu tẩu, tuy nói vừa rồi nàng ấy đánh ngươi là nàng ấy không đúng, nhưng ngươi cũng thua quá nhanh rồi. Nếu đổi thành cha ngươi, đao trong tay sẽ không dễ dàng bị đánh rơi như vậy.”

Quách Sài Nữ cười “hắc hắc”, ngượng ngùng nói: “Ta biết nàng ấy là từ phía trước vào đây, còn là do Lương chưởng quỹ dẫn vào. Con buôn như Lương chưởng quỹ này, nếu có thể khiến hắn cẩn thận như chân chó vậy thì nhất định người này đã quyên thật nhiều bạc, đây không phải là đại tài chủ của chúng ta sao...”

Đánh nhau với đại tài chủ, cũng không thể quá dụng tâm.

Hơn nữa đúng là nàng ấy không thắng được.

Đã như vậy, thua sớm thua muộn đều là thua. Nếu đánh tiếp, nàng ấy thua sẽ càng đau hơn, lúc này mới trực tiếp ném đao đi, tìm Tiêu Vân Chước khóc lóc kể lể.

Nàng ấy ngày ngày ở chung với mấy tiểu hài tử, phát hiện những hài tử này bởi vì không có phụ mẫu nên đều rất biết cách làm người, mỗi đứa đều là tiểu nhân tinh, nàng ấy cũng học theo một chút.

Tiêu Vân Chước ngạc nhiên nhìn nàng ấy, không ngờ Quách Sài Nữ ngay thẳng mà còn có lúc khéo đưa đẩy như vậy.

Nhưng mà, hình như nàng ấy nói cũng không sai?

Đã quyên hai vạn lượng, thế mà bỗng nhiên phải chịu đòn? Đúng là không quá thích hợp.

Tiêu Vân Chước bưng chén trà mà Lương chưởng quỹ chuẩn bị lên, đi tới trước mặt Hoa Ỷ Phong, dịu dàng nói: “Hoa cô nương, uống chút nước đi.”

Hoa Ỷ Phong đột nhiên ngẩng đầu nhìn nàng: “Ngươi biết võ!? Vậy lúc ngươi ở trong cung, vì sao nhìn lại dễ bị ức hiếp như vậy!?”

“???” Tiêu Vân Chước có chút kinh ngạc: “Ít nói chuyện là dễ ức hiếp sao? Hoa cô nương, trong cung thị phi nhiều, quy củ cũng nhiều, ta ngậm miệng lại có thể bớt đi rất nhiều phiền phức, hơn nữa... Ta thường làm bạn với người chết, loại trường hợp này, có một số quý nhân sẽ có chút kiêng kị, cũng không thích ta mở miệng nói nhiều...”

“Hai vị hoàng tử làm ẩu làm tả, tranh giành một mình ta. Có vài người sẽ cảm thấy ta vô tội, nhưng hoàng gia bao che khuyết điểm, ta nói càng nhiều càng sai nhiều, đến lúc đó đừng nói là các vị nương nương, dù là bệ hạ cũng sẽ cảm thấy ta không đủ an phận, cố ý hấp dẫn chú ý của hoàng tử.” Tiêu Vân Chước ăn ngay nói thật.

Không nên giảng đạo lý với thượng vị giả.

Cho nên loại cảnh tượng cùng phiền toái nhỏ kia, thay vì trêu chọc không bằng né tránh, tiết kiệm thời gian.

Đây cũng là đạo lý đối nhân xử thế, nàng vẫn sẽ biết một chút xíu.

Đương nhiên, đó là trong hậu trạch. Sau khi nàng đi tới trước mặt người khác thì không thể như thế nữa, ở vị trí nào thì phải làm chuyện đó. Làm quan, nàng không thể lười như vậy nữa.

“...” Hoa Ỷ Phong há to miệng, lại nín trở về.

Bánh bao này... là bánh nhân đá!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi