HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Thời kì Vãn Tấn... Ông ta sao có thể không biết, lúc ấy thiên tai nhân họa không ngừng, đó là loạn thế trăm năm. Một vương triều đang yên đang lành lại bị hủy diệt, các nơi phong hỏa nổi lên bốn phía, dân chúng lầm than, nhân khẩu giảm mạnh, không thấy mặt trời.

Nhưng...

Càn Hòa Đế cũng ngơ ngác, thiên hạ này của ông ta... hiện giờ thật sự đang rất tốt!

Mạc giám chính càng khẩn trương hơn, ông ta ở lúc thịnh thì hát suy, nếu bệ hạ tức giận, chỉ sợ sẽ chém ông ta.

“Mạc Quý Sơn! Trẫm thấy ngươi miệng đầy yêu ngôn!” Quả nhiên, Càn Hòa Đế tức giận: “Đại Ngụy truyền đến tay trẫm chỉ có ba đời, ngươi lại dám so với Vãn Tấn! Có phải ngươi chán sống rồi hay không!”

“Bệ hạ! Là thần lỡ lời! Hiện giờ Tiêu Vân Chước chính là Linh Đài lang của bệ hạ, người này có năng lực, bất luận có phải là kỳ tài từ trên trời rơi xuống hay không, đối với bệ hạ mà nói, đều là người tài có thể dùng. Mà bệ hạ trong triều có trung thần lương tướng, cho nên bất luận thời tiết này như thế nào, Đại Ngụy cũng không thể giống với Vãn Tấn được! Là thần lỡ lời...”

Trong lòng Mạc giám chính cũng căng thẳng.

Đại khái ông ta cũng có thể không nói gì.

Chỉ là từ sau khi sư phụ ông ta qua đời, ông ta liền tiếp nhận chức vị này, đến nay cũng có hai mươi năm. Chuyện trong thiên hạ, ông ta tính không ít, nhưng chỉ có thể làm hết sức mà thôi.

Tính toán đại đạo của trời... Không có bản lĩnh lớn như vậy.

Người bên ngoài sai lầm, có thể sẽ có cơ hội có thể sửa đổi, ông ta không có.

Lúc thiên tướng giáng đại nạn, nếu ông ta có thể nói sớm mấy ngày, hoặc là nói chuẩn xác hơn một chút, vậy thì số người chết sẽ ít đi rất nhiều.

Nhưng cái chuyện tranh mệnh với trời quả thực rất khó, ông ta làm Giám chính nhiều năm như vậy, dốc hết tâm huyết, cũng chỉ tính ra hai ba chuyện lớn!

Đây chính là do thiên phú của ông ta không đủ, cơ hội mà ông trời cho ông ta chỉ nhiều chừng đó. Nhưng Tiêu Vân Chước thì lại khác, tiểu nha đầu này hẳn là có một đôi tuệ nhãn khác với người thường, không chỉ có như thế, người này cũng tiết lộ không ít thiên cơ mà đến bây giờ cũng không gặp báo ứng, có thể thấy được người này nói hay làm gì đều là số mệnh, có trong nhân quả!

Bệ hạ là một người ngoài nghề, ngài ấy không hiểu.

Càn Hòa Đế tức giận, nhưng so với tức giận thì càng nhiều hơn vẫn là bất an.

“Mạc Quý Sơn, hôm nay nếu ngươi dám nói những lời này ra ngoài, trẫm sẽ tru di cửu tộc nhà ngươi!” Càn Hòa Đế âm trầm lạnh lùng nhìn hắn.

“Thần không dám.” Mạc giám chính vội vàng nói.

“Truyền lệnh, để Thanh Lân vệ Tiết Kính lĩnh trăm người, tạm nghe Linh Đài lang chỉ huy. Linh Đài lang nếu có chuyện quan trọng, có thể bảo Tiết Kính trực tiếp tới gặp trẫm.” Càn Hòa Đế nói xong, trừng mắt nhìn Mạc giám chính: “Ngươi đừng tưởng rằng trẫm không biết, lão già ngươi lười biếng nên mới chạy tới chỗ trẫm!”

“...” Mạc giám chính chột dạ rồi lại cúi thấp đầu.

Thần tử của ông ta tính nết như thế nào ông ta còn có thể không biết sao? Trước khi lâm chung tiên hoàng còn lưu lại một quyển sách, những lão thần này thích cái gì, để ý cái gì, hoặc là có khuyết điểm gì, nhược điểm gì đó, ông ta cũng đều đã xem qua.

Mạc Quý Sơn tâm địa không tệ, năng lực làm việc cũng được, nhưng người này lười, sợ phiền phức, một chút náo nhiệt cũng không muốn xen vào!

Càn Hòa Đế lại túm Mạc giám chính lại mắng một hồi lâu mới đuổi người ra ngoài.

Nhưng mặc dù người này đi rồi, ông ta cũng ngủ không được, suốt đêm lại gọi mấy đại thần tới, để bọn họ sớm phòng bị gió lốc.

Cây cối đổ rạp, bốn chữ này nghe thì đơn giản, nhưng lại có nghĩa là nhà cửa phòng ốc bị hủy, đường đi bị chặn, thậm chí ngay cả người cũng bị thổi chạy đi, làm sao có thể không quan tâm.

Càn Hòa Đế cũng rất buồn bực, mặc dù mới lấy từ Quản thị và Kỷ gia mấy chục vạn lượng bạc, nhưng tiêu hao như vậy, sao có thể không khiến người ta đau lòng chứ!

Đám đại thần tuy là đón gió mà đến, nhưng gió bên ngoài còn chưa tới mức như bệ hạ nói. Đối với chuyện này, bọn họ cũng có chút khó hiểu, nhưng bệ hạ nhìn qua giống như cực kỳ mất hứng, mặt đanh lại, giọng điệu cũng dữ tợn, cái này so với gió bên ngoài thì đáng sợ hơn nhiều. Thế cho nên bọn họ cũng không dám hỏi nhiều, thành thành thật thật đi làm là được.

Nhưng trời vừa sáng, mọi người liền biết nguyên nhân.

Hóa ra là Linh Đài lang này lại há mồm.

Chẳng trách bệ hạ nửa đêm canh ba lại gấp gáp như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi