HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

“Tất nhiên là ta có mục đích, nhà ta là thổ phỉ, thanh danh vốn đã không tốt. Ta cố gắng một phen có lẽ có thể lấy lại được một chút thanh danh. Hơn nữa... tổ mẫu nhà ngươi cùng Lục lão tướng quân cũng đang thương nghị hôn sự của ta và ngươi. Trước khi quyết định, ta và ngươi gặp nhau nhiều hơn một chút, hiểu nhau hơn thì cũng không phụ sự vất vả của hai vị trưởng bối.” Hoa Ỷ Phong vừa nói trắng ra, vừa quan sát Tiêu Văn Dũ.

Liên quan đến hôn nhân đại sự, nếu nàng ấy nói úp úp mở mở thì sẽ làm cho mình chịu thiệt lớn.

Hơn nữa nàng ấy chính là một người không câu nệ tiểu tiết, nàng ấy không hy vọng tương lai hôn sự đã thành rồi Tiêu Văn Dũ mới phát hiện tính tình không hợp với nàng ấy.

Nàng ấy cũng biết, ở trong kinh, nàng ấy là dị loại, cách đối nhân xử thế không biết che giấu, chưa chắc đã khiến người ta thích. Nhưng cho dù như thế nào, nàng ấy không thể ngụy trang ra một con người giả dối được.

Tiêu Văn Dũ đương nhiên biết dự định trong nhà, thậm chí cũng nghe nói qua cách làm người của Hoa Ỷ Phong từ chỗ Lục tướng quân.

Thoải mái, thân thủ tốt, tuy không phải tài nữ học vấn uyên bác nhưng cũng có đọc qua chút binh thư, thậm chí còn giỏi luyện binh. Tư binh phía sau nàng ấy có một nửa là nữ tử, mặc dù vóc dáng không thể so với nam tử nhưng cũng được huấn luyện tốt. Ra ngoài làm việc phòng tai, bị gió tuyết xâm nhập, cũng không có người nào kêu khổ, thậm chí còn làm việc tỉ mỉ hơn cả nam tử.

Hắn nhìn người không quan tâm dung mạo, cũng không quan tâm trong lòng người khác nghĩ cái gì, hắn chỉ để ý đối phương rõ ràng cùng với làm việc như thế nào.

Mà chuyện Hoa Ỷ Phong làm, lại khiến hắn có chút khâm phục.

Nàng ấy nhỏ hơn mình bốn năm tuổi, nhưng tâm tính đã xem như rất ổn trọng. Nếu Tiêu gia hắn có một hài tử như vậy, cho dù là nhi hay là nữ thì phụ thân hắn đều có thể vui đến mức quỳ suốt nửa tháng trước mặt tổ tông.

Cũng nguyên nhân chính là như thế, Tiêu Văn Dũ ngược lại lo lắng mình sẽ làm trễ nãi nàng ấy.

“Hoa cô nương, ngươi thấy Bắc Đình thế nào?” Tiêu Văn Dũ đột nhiên hỏi.

Hoa Ỷ Phong cũng không giấu giếm: “Lòng lang dạ thú, sớm muộn cũng sẽ bị tru di. Năm nay gió tuyết nặng, bên phía Bắc Đình chắc chắn cũng như vậy, cho nên một trận đại chiến là không thể tránh khỏi.”

Trong mắt Tiêu Văn Dũ càng thêm thưởng thức: “Không sai, phụ thân và ta cũng nghĩ như vậy, cho nên... nếu ta và ngươi đính hôn, chỉ sợ ta còn chưa thành hôn đã đi xa đến biên quan. Cho dù là mau chóng thành thân, hay là dời thời gian, đối với ngươi mà nói đều cực kỳ không tôn trọng.”

“Ngươi cũng không phải đi ra ngoài chơi vui, đại sự vì nước vì dân, có gì mà không tôn trọng chứ?” Hoa Ỷ Phong cũng không cảm thấy không ổn: “Hơn nữa, ta cũng không phải người trói gà không chặt. Ngươi đi tới quan ải bên kia thì ta cũng đi được, chớ nói ngươi và ta tương lai nhất thể, cho dù là hôn sự giữa ta và ngươi không thành, một khi có chiến sự, ta cũng muốn đi biên thành thử một lần, bằng không ta học võ làm cái gì?”

Dù nữ tử không vào được quân doanh, nhưng nàng vào biên thành là được.

Chiến tranh xảy ra, biên quan chính là trạng thái người người đều là binh, nàng chưa hẳn không thể ra sức!

“Ý tưởng này của ngươi... phụ mẫu ngươi có biết không?” Tiêu Văn Dũ kinh ngạc.

“Biết chứ, trong các huynh đệ tỷ muội nhà ta, luận về thiên phú luyện binh hay là võ công thì ta đều là tốt nhất. Phụ thân ta nói, ta lợi hại như vậy, không sinh ra trong Tiêu gia hoặc Lục gia thì thật đáng tiếc. Nếu có một ngày ta thật sự chết trên chiến trường, nhất định phụ mẫu ta phải khắc cho ta một tấm bia đá cao bằng ba người, dựng ngoài cửa thành Thông Châu. Bên trên viết cuộc đời của ta, để tất cả mọi người nhìn một cái, người Hoa gia chúng ta rốt cuộc là đạo tặc hay là anh hào!” Hoa Ỷ Phong không chút khách khí nói.

“...” Khóe miệng Tiêu Văn Dũ giật giật.

Đây con mẹ nó là cha ruột sao?!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi