HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Tiêu Văn Việt khẽ cười, thuận tiện còn ho khan hai tiếng, sau đó cẩn thận từng li từng tí nhét đồ vào trong quần áo.

Noãn ngọc này thật sự kỳ lạ, mang theo nó ngực sẽ ấm áp.

Biểu huynh Hoắc Kiệt thật là người tốt.

Tiêu Văn Dũ cũng có thể nhìn ra được, đệ đệ nhà mình đang lợi dụng Hoắc Kiệt để nhận được chỗ tốt, trên mặt cũng xấu hổ vô cùng, lúc này vội vàng nói: "Bá phụ nói đến chuyện này, ta biết noãn ngọc này chính là bảo bối gia truyền của Hoắc gia, vật như này, biểu đệ Hoắc Kiệt cho đệ đệ ta mượn mấy ngày cũng đủ rồi, không thể để cho hắn cứ bá chiếm, vẫn nên để hắn gỡ ra trả lại tam biểu thúc đi."

Lời này của hắn, cũng khiến cho Hoắc Thượng Thư không còn khó chịu như vậy nữa.

"Không có gì, trong nhà vẫn còn hai miếng." Hoắc Thượng Thư liếc nhìn Tiêu Văn Việt một chút: "Tiểu tử này cơ thể kém, Hoắc Kiệt cũng sợ hắn bị lạnh sẽ bệnh nặng thêm, nên mới phí sức như thế, ta là trưởng bối, cũng không nên không để ý đến tấm lòng lương thiện của con cháu... Nhị lang cứ mang theo đi."

Tiêu Văn Dũ vẫn còn có chút áy náy: "Quả thực đệ đệ ta thân thể không tốt... Noãn ngọc mặc dù hiếm có, nhưng trong thiên hạ cũng không phải không tìm ra được thứ khác, ta sẽ lập tức bảo người đi tìm vật có thể thay thế, tìm được sẽ lập tức trả lại noãn ngọc này."

Hoắc Thượng Thư ra hiệu hắn không cần khẩn trương, cứ tuỳ ý là được.

Ông ấy không đau lòng về đồ vật mà đau lòng cho người bị lừa mất đồ.

Tiêu gia Nhị Lang so với Đại Lang vẫn luôn thiếu chút chân thành, mà đứa cháu Hoắc Kiệt kia của ông ấy, lại là người đơn giản chất phác, hai người này ở chung, không cần đoán cũng biết ai là người thua thiệt.

Tiêu Văn Việt nhìn thấy thái độ quân tử của Tiêu Văn Dũ cũng không có phản ứng gì.

Có người muốn làm người tốt, vậy sẽ phải có người làm người xấu, có thể là vì một miếng noãn ngọc, nhưng cũng có thể là vì lòng người.

Cũng ví dụ như hiện tại, Hoắc gia vẫn như cũ là chịu thiệt, nhưng tâm trạng của biểu bá phụ Hoắc gia lại tốt hơn nhiều.

Thiện ác trong mắt ông ấy cũng không quan trọng như vậy.

Huynh đệ hai người cũng đã tới rồi, lúc này Hoắc Thượng Thư cũng giữ hai người lại ăn bữa cơm rồi đi.

...

Tiêu Văn Dũ đã có dự định, nên cũng bắt đầu trở nên cẩn thận hơn.

Gần đây ngày nào hắn cũng dẫn theo binh mã giữ gìn trị an, bố trí cho nạn dân thậm chí loại bỏ nguy hiểm, tránh cho có người nhân cơ hội làm loạn, thân ảnh thường xuyên xuất hiện trước mặt người khác, mà vị quận chúa Tịch Chiếu kia cũng thế, hai người khó tránh khỏi có lúc chạm mặt.

Ban đầu, quận chúa Tịch Chiếu còn đội mũ có mạng che, nhưng mấy ngày sau, mũ mạng cũng được bỏ xuống.

Đôi mắt mất đi ánh sáng kia, nhưng Tiêu Văn Dũ lại không nhìn nhiều.

Quận chúa Tịch Chiếu ngày ngày trợ giúp bách tính, không ngại cực khổ, rất nhanh cũng giành được không ít người tán dương, ngay cả Hoa Ỷ Phong gặp nàng ta cũng vô cùng khách khí.

Trong mắt Hoa Ỷ Phong, quận chúa Tịch Chiếu là người dịu dàng điềm đạm, một đôi mắt không nhìn thấy rõ càng đáng thương cần phải bảo vệ, nàng ấy không thích ăn hiếp kẻ yếu đuối, cho nên chưa từng mạo phạm quận chúa.

Quận chúa Tịch Chiếu hình như cũng rất thích Hoa Ỷ Phong, thường mời nàng ấy cùng xuất hành.

Ban đầu Tiêu Văn Dũ cảm thấy là trùng hợp gặp nhau, nhưng nhiều lần, Tiêu Văn Dũ cũng cảm thấy có chút không đúng lắm.

Nhưng hai người gặp nhau trước mặt người khác, nếu như Tiêu Văn Dũ hùng hổ đến đưa Hoa Ỷ Phong đi, vậy thì mới không thích hợp.

Hơn nữa, thân phận của Hoa Ỷ Phong cũng không tầm thường, cho dù quận chúa Tịch Chiếu muốn chết, Lăng Tây Vương cũng sẽ không để nàng ta chết trong tay Hoa Ỷ Phong, dù sao Hoa gia này nắm giữ vùng đất Thông Châu, mặc dù không phải cứ điểm, nhưng đắc tội Hoa gia, đối với Lăng Tây Vương cũng không có chỗ tốt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi