HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Bị Tiêu Vân Chước chọc thủng nội tâm dơ bẩn cùng ngoan độc, Cổ thần y cũng lộ ra gương mặt vốn có, khuôn mặt nhìn như hiền lành kia giờ phút này trở nên càn rỡ.

“Tiêu Vân Chước, tuy ngươi và ta không phải đồng môn nhưng ta có được một thân bản lĩnh như vậy cũng là nhờ có sư môn phía sau ngươi! Hiện tại tuy lão phu giống như quận chúa Tịch Chiếu, không có kết cục tốt đẹp gì, nhưng nhìn lại cả đời cũng thấy đáng giá!”

Từ một tiểu dược đồng, từng bước từng bước trở thành thần y thế nhân ngưỡng vọng, ông ta dựa vào sức một mình mình mà thay đổi điểm xuất phát của con cháu đời sau, sao không tính là đáng giá?

Nhớ năm đó khi ông ta biết được chuyện Vạn Cốt Pha từ miệng quận chúa, ông ta đã biết Tiêu Vân Chước có chút liên hệ với thần y mà ông ta đã ăn cắp tất cả bản lĩnh, bởi vì trong số những phương thuốc mà hắn có được kia có không ít phương thuốc có tác dụng khu quỷ tránh hung, bọn họ đều thần thần bí bí giống nhau, phong cách làm việc đều có chút tương tự.

Quả nhiên, ông ta suy đoán không sai.

Khác biệt duy nhất là, tiểu nha đầu này còn xấu xa hơn đại phu ngu ngốc kia nhiều!

Tiêu Vân Chước nhìn thấy ông ta trấn an nội tâm, dáng vẻ cam nguyện chịu chết, lại không nhịn được cười nhạo một tiếng.

“Cháu trai của ngươi có thể làm thần y đệ nhất thiên hạ sao?” Tiêu Vân Chước giống như nghe được chuyện cười: “Cổ thần y, ngươi chưa từng nghĩ tới cháu trai của ngươi còn chết sớm hơn ngươi sao?”

“Nói bậy! Tiểu nha đầu ngươi cho rằng ta sẽ tin lời nói bậy bạ của ngươi sao? Ta có đại ân với Lăng Tây Vương! Vương gia muốn ngôi vị hoàng đế, sẽ coi trọng thanh danh, sao có thể g.i.ế.t. hậu nhân của ân nhân là ta! Ngươi cho rằng chỉ bằng mấy câu này của ngươi sẽ khiến ta hoảng hốt, không biết làm sao sao? Quả thật buồn cười!” Cổ thần y vô cùng tự tin.

Những năm này lợi ích mà ông ta mang đến cho Lăng Tây Vương không chỉ là một chút, yêu cầu cũng chỉ là hồi báo trên người cháu trai ông ta, Lăng Tây Vương không thể nào nuốt lời được.

Tiêu Vân Chước mỉm cười.

Nàng không biết cháu trai của Cổ thần y chết như thế nào, chẳng qua nàng nhìn người sẽ không sai, hơn nữa còn đặc biệt tính toán mấy lần, cháu trai của Cổ thần y tuyệt đối không sống được.

Nàng cũng suy đoán hời hợt rồi lại suy tính một phen xem thử nguyên do trong đó.

“Ta không thể phủ nhận, Cổ thần y ngươi đúng là một nhân tài hiếm có. Về phương diện hành nghề y, thiên phú của ngươi cực cao, cho nên khi cơ hội bày ngay trước mắt ngươi có thể thuận gió mà lên. Chỉ là cháu trai của ngươi chưa chắc đã giống như ngươi. Ngươi suy nghĩ kỹ một chút, dựa vào năng lực của cháu trai ngươi mà có thể giống như ngươi, như cá gặp nước trước mặt Lăng Tây Vương sao?” Người này muốn trò chuyện với nàng, cho nên hôm nay nàng mới tới đây, cũng không ngại nói thêm vài câu với ông ta.

Mặt mo Cổ thần y căng cứng, đương nhiên ông ta sẽ không đồng ý với lời Tiêu Vân Chước nói.

Chỉ là, khi nhắc tới chuyện này, trong lòng ít nhiều cũng có vài phần lo lắng.

Thiên phú của cháu trai không thể nào so được với ông ta nhưng cũng không tệ lắm, từ nhỏ đã không ở bên cạnh ông ta, một năm chỉ có thể gặp mấy lần. Vì suy nghĩ cho an toàn của cháu trai mà mỗi lần ông ta đều sắp xếp một vài thứ không có hại cho cháu trai mình tự học. Mà hài tử này ngoan ngoãn hiểu chuyện, học được cũng không tồi.

Nhưng cũng vì vậy mà cháu trai ông ta cũng có khuyết điểm, đó là phương diện chế độc đúng là có chút khiếm khuyết.

Hài tử kia không giống ông ta. Ông ta được rèn luyện từng bước một, trong cửu tử nhất sinh mới học được bản lĩnh, còn hắn đều ăn ngon mặc đẹp, cho nên trưởng thành cực kỳ thuận lợi...

Chỉ là cho dù hắn có chút mềm yếu, nhưng đối với Lăng Tây Vương mà nói vẫn rất hữu dụng, sao có thể chết được!

Tiêu Vân Chước thấy ông ta cố chấp như vậy, đột nhiên trở nên vô cùng nhiệt tình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi