HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Quả thật Tiêu Vân Chước cũng có chút bất lực với người đệ đệ này.

Cậu chạy rất nhanh, trước đây đánh rất dễ, nhưng từ sau khi học võ, cậu đã chạy nhanh như chớp, đuổi cũng không kịp. Nàng đường đường là một quốc sư, cũng không thể đuổi theo Tiêu Văn Yến chạy loạn khắp nơi được?

Thật sự mất mặt.

Nhưng hết lần này đến lần khác, bản lĩnh chạy trốn này là do nàng dạy.

Hùng hài tử học rất nhanh, chỉ có thể nói, người Tiêu gia, gần như đều là người học võ.

...

Càn Hòa năm thứ mười bốn, bệ hạ bệnh nặng.

Bắc Đình nhận được tin tức, quả nhiên lại bắt đầu càn quét, lòng lang dạ thú khó trừ.

Nhìn một đám hoàng tử phía dưới, thật ra Càn Hòa Đế cũng rất hài lòng. So với tổ tông, hoàng tử sống sót dưới gối ông ta vẫn tính là nhiều. Chỉ tiếc, có mấy đứa tuổi còn quá nhỏ, cho dù có tài năng hay không, ông ta cũng không dám đẩy hài tử phía dưới lên vị trí kia, đến lúc đó chủ thiếu quốc nghi, không ổn.

Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng Càn Hòa Đế chính thức ghi Tam hoàng tử Nguyên Nghiêu là nhi tử của hoàng hậu, lập làm thái tử.

Bệnh của Càn Hòa Đế không đến một năm, đã không chống đỡ nổi nữa.

Trước khi đi, Tiêu Vân Chước cũng bị gọi tới.

“Trước đây lão tam cà lơ phất phơ... Hiện tại... chững chạc rồi, nhưng trẫm thật sự sợ hắn chứng nào tật nấy, quốc sư vẫn nên trông chừng hắn nhiều hơn...” Càn Hòa Đế vẫn cảm thấy bất an, lập tức đổi giọng, yếu ớt nói: “Ngươi nói thật với trẫm, công lao của trẫm với quốc gia, có hơn phụ hoàng không?”

Ông ta cũng không dám so sánh với Thánh tổ, Thánh tổ thành lập Đại Ngụy là công lao cứu thế.

Nhưng ông ta và phụ hoàng thì sao? Không kém quá xa chứ?

“Khi tiên hoàng còn sống, thiên hạ thái bình, nếu bệ hạ làm đế trong thời kỳ tiên hoàng, Đại Ngụy nhất định sẽ càng thêm phồn thịnh, cho nên trong lòng thần, ngài chính là minh quân.” Tiêu Vân Chước cũng ăn ngay nói thật.

Càn Hòa Đế có rất nhiều khuyết điểm, lòng dạ hẹp hòi, luôn thầm tức giận.

Khi bất mãn, lén lút tìm chút phiền toái nhỏ cho nàng, cố ý khiến nàng không thoải mái. Đối đãi với thần tử cũng thường chỉ vào mũi mà mắng, là người thù dai. Người chán ghét thì có thể chán ghét cả đời, ví dụ như cha nàng, đến bây giờ vẫn là tên khốn nạn trong lòng Càn Hòa Đế.

Nhưng ưu điểm càng nhiều hơn.

Có thể khuyên được.

Ông ta quá quan tâm đến thanh danh về sau, lại rất mạnh mẽ, cho nên nếu có cách nào có lợi cho nước cho dân thì nhất định ông ta sẽ vượt mọi khó khăn đẩy nó ra. Ông ta cũng hiểu được mấy tâm tư nhỏ của thần tử, ví dụ như nàng, ở dân gian nàng luôn gây ra chút vụ án để làm tăng tiếng nói nữ nhân. Phàm là chuyện khiến Càn Hòa Đế biết được, ông ta đều sẽ chú ý, ngoài miệng thì mắng nàng xen vào việc của người khác, nhưng lời giải thích mà ông ta đưa ra cũng đủ để khiến nàng hài lòng.

“Có lời này của quốc sư, trẫm đủ tự tin.” Càn Hòa Đế cũng rất vui: “Trẫm nghe nói ngươi có thể phân biệt âm dương, nếu thật sự quy thiên, có phải ngươi còn có thể thấy trẫm không?”

“...” Đương nhiên Tiêu Vân Chước không thừa nhận, lập tức nói: “Bệ hạ suy nghĩ nhiều rồi. Ngài là thiên tử, trên người có long khí bảo vệ, tuy ta có dị thuật, nhưng cũng chỉ là phàm nhân, sao có thể nhìn thấy anh linh của bệ hạ?”

Thấy... Chắc chắn có thể thấy được, nhưng nàng sẽ giả vờ.

Hồn phách của hoàng đế, nàng cũng không dám thu, tất cả đề được ghi lại ở bên dưới.

Nếu là hôn quân thì cũng thôi, nhưng Càn Hòa Đế làm hoàng đế rất xứng chức, công đức thâm hậu, Tiêu Vân Chước nhất định còn phải nhường đường cho ông ta nữa.

Tiêu Vân Chước vừa nói như vậy, Càn Hòa Đế cảm thấy yên ổn hơn nhiều. Ông ta chỉ là một đế vương, sau khi chết bị thần tử nhìn chằm chằm, vậy sẽ xấu hổ đến mức nào chứ?

Càn Hòa Đế lại triệu kiến con cháu, dặn dò một phen.

Ngày hôm sau, Càn Hòa Đế băng hà.

Sau khi Càn Hòa Đế chết, người khóc thảm nhất lại là Nhị vương gia, bởi vì Quản tần cũng đi theo.

Mấy năm nay Quản tần gần như không chịu gặp đứa nhi tử này, mãi đến trước khi chết mới gọi người đưa cho Nhị vương gia một bát cháo tỏ vẻ quan tâm, nói rõ bà ta đã tha thứ cho đứa nhi tử này.

Trong một ngày, Nhị vương gia đau đớn mất đi song thân, khóc đến thở không ra hơi, sụp đổ gào thét nhận sai, người nhìn thương tâm, người nghe rơi lệ.

Nguyên Nghiêu đăng cơ, đổi niên hiệu là Hoằng Xương, La Phi Nguyệt được phong làm hoàng hậu, cũng lập trưởng tử của mình làm thái tử.

Tiêu Vân Chước vẫn là quốc sư.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi