HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Hai phu thê Mạnh thị lúc này đã bị ép lên thuyền giặc, mấy yêu cầu của Tiêu Vân Chước, bọn hắn có muốn không đồng ý cũng phải đồng ý.

Dưới ánh trăng, lưỡi d.a.o lóe lên ánh sáng sắc lạnh, còn chưa sử dụng đã khiến người ta có cảm giác thịt đau. Mạnh Hầu gia cắn răng, dựa theo yêu cầu nhỏ ra chút máu.

Tiêu Vân Chước lấy ra chu sa đã chuẩn bị sẵn, trộn với m.á.u tươi rồi nhanh chóng và liền mạch vẽ ra mấy lá bùa.

“Dán mấy lá bùa này vào người, đợi khi ta bảo bắt đầu thì hai người cứ rung chuông rồi đi trở về, cứ đi được ba bước thì phải gọi tên tiểu công tử một tiếng, cứ dùng tốc độ đi bình thường là được rồi.” Tiêu Vân Chước nói.

“Ở chỗ này cách phủ rất xa, nếu cứ đi bộ về thế này…chẳng phải đến rạng sáng mới về tới sao?” Mạnh Hầu gia giật mình.

“Đúng.” Tiêu Vân Chước gật đầu.

Mạnh Hầu gia có chút do dự, lúc trời gần sáng, cửa thành sẽ mở ra, khắp nơi sẽ có rất nhiều người xuất hiện.

Nếu chẳng may có ai đó nhìn thấy phu thê bọn hắn, vậy tất nhiên chuyện này sẽ trở thành một chủ đề bàn tán ở kinh thành.

Ông ta do dự không nhúc nhích, nhưng Mạnh mẫu ở bên cạnh được nữ nhi nhắc nhở qua, biết nhất định phải nghe lời Tiêu Vân Chước nên vội vàng nói: “Cho dù có bảo ta quỳ trở về thì ta cũng nguyện ý! Nếu như lão gia khó xử thì không bằng bảo người chuẩn bị một chiếc mũ mành đội lên…”

Chỉ là trong lòng Mạnh mẫu cũng rét lạnh đến cực điểm.

Thân nhi tử còn không bằng mặt mũi sao?!

Nếu không phải nữ nhi đã dặn rằng không được cãi nhau với trượng phu vì chuyện của nhi tử thì lúc này bà ấy đã thật sự không thể kìm nén cảm xúc ai oán và lửa giận trong lòng…

Thấy thê tử hiếm khi suy nghĩ cho mình, Mạnh Hầu gia thở dài một tiếng: “Cũng được, vậy thì cứ đội mũ rồi làm đi!”

Nếu như ông ta không làm theo, lỡ như nhi tử qua đời, thê nữ nhi tử nhất định sẽ hận ông ta thấu xương.

Mạnh mẫu thở phào nhẹ nhõm.

Tiêu Vân Chước bước vào căn hầm của ngôi nhà này, bốn phía đen kịt, khi chiếc đèn lồng trong tay xuất hiện, ánh sáng yếu ớt tản ra, Tiêu Vân Chước ném bùa dẫn hồn ra ngoài, lá bùa bốc cháy phát ra ngọn lửa lơ lửng trong không trung, nhanh chóng hóa thành tro tàn, làn khói tỏa ra trôi về một phía.

Trong miệng Tiêu Vân Chước niệm chú ngữ, không bao lâu sâu, sinh hồn Mạnh tiểu công tử hiện ra ở trong một góc tường.

Yếu ớt giống như một ngọn lửa leo lét có thể bị dập tắt bất cứ lúc nào, toàn thân co quắp ở đó.

“Xin Hầu gia và phu nhân cùng theo đường cũ quay về.” Tiêu Vân Chước nói khẽ với bên ngoài.

Sau một khắc, hai phu thê lên tiếng gọi “Mạnh Bình Tĩnh.”

Trước tiên gọi ba tiếng liên tục, sinh hồn có chút phản ứng. Tuy nhiên sinh hồn đã rời khỏi cơ thể, vô cùng suy yếu, không hề nghịch ngợm thông minh giống như người sống, chỉ hoảng hốt đi theo tiếng nói trong trí nhớ và huyết thống chỉ dẫn, chậm rãi đứng dậy bước ra ngoài.

Phụ mẫu hai người đi đằng trước, sinh hồn nho nhỏ bước theo sau.

Tiêu Vân Chước thì ngồi xe ngựa đi theo ở phía sau, đi được nửa đường, Mạnh Hầu gia đội mũ mành vào.

Mà lúc này, nữ quỷ vẫn đang bay lơ lửng bên cạnh Tiêu Vân Chước.

Nhưng khi sinh hồn của Mạnh tiểu công tử càng lúc càng gần cơ thể thì nữ quỷ kia rốt cuộc cũng phản ứng lại, lập tức trở nên điên cuồng hơn mấy phần, lao về phía sinh hồn như thể muốn ngăn chặn hết thảy.

Tiêu Vân Chước thẳng tay ném bùa trói hồn ra ngoài, giam nữ quỷ này lại bên cạnh mình, không cho bay lung tung nữa.

“Ngươi muốn cướp hài tử của người khác à?” Tiêu Vân Chước bất mãn nhìn nàng ta: “Ngươi không phải tân nương, thế mà lại mặc một bộ hồng y mà chết, có oan khuất gì phải không? Ngươi cứ nói rõ oán hận và oan khuất của mình cho ta, nhưng nếu muốn cướp lấy người sống trong tay ta thì phải ăn chút đau khổ.”

Nữ quỷ còn muốn bay ra ngoài, lại phát hiện mình không thể động đậy.

Nó tức giận đến mức thở hổn hến hét chói tai.

Sắc mặt nữ quỷ tái xanh, hai mắt đỏ như máu, tiếng hét to đến mức khiến người ta ù cả tai, cỗ oán khí này hóa thành âm phong giận vũ, từ trên trời rơi xuống.

Hai phu thê Mạnh thị ở bên ngoài cảm thấy xương cốt mình như bị đông cứng lại.

Cũng may còn cách nhà không xa.

Nữ quỷ vẫn còn hét vang, nhưng Tiêu Vân Chước cũng mặc kệ nàng ta, chờ xong việc của người sống rồi mới bận tâm đến việc của người chết, việc gì cũng phải có thứ tự trước sau.

Chẳng qua nàng quá bận rộn mà quên rằng trong nhà, phụ thân vẫn chưa trở lại quân doanh

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi