HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Làm xong những thứ này, Tiêu Vân Chước về khách phòng nghỉ trong chốc lát.

Trước khi Mạnh tiểu công tử tỉnh lại, nàng không tiện rời đi.

Chỉ là Mạnh Hầu Gia không khỏi có chút nghi ngờ, cũng không thấy Tiêu cô nương này làm pháp sự lợi hại, càng không cảm nhận được bất luận khí tức kỳ diệu gì, đơn giản đi một vòng quanh đường như vậy, thật sự có thể chữa khỏi cho nhi tử của ông ta?

Một nhà ba người trông coi đứa nhỏ không rời mắt.

Giấc ngủ này của Mạnh tiểu công tử, thẳng đến trưa mới tỉnh.

"Đệ đệ?" Mạnh Vịnh Tư thấp thỏm không yên, lại cẩn thận ngăn mẫu thân ở phía sau, tránh cho đệ đệ nổi điên làm mẫu thân bị thương.

Ánh mắt Mạnh tiểu công tử mê man nhìn bọn họ, sau đó ngoan ngoãn trả lời: "Tỷ tỷ, đệ đói quá, đệ muốn ăn hoa quả tươi bánh ngọt..."

"Đệ đệ! Đệ lại nhìn mẫu thân đi, đệ..." Mạnh Vịnh Tư kích động nắm lấy cánh tay của Mạnh Bình Tĩnh, trước đó lúc đệ đệ nổi điên, có ác ý lớn nhất với mẫu thân.

"Mẫu thân..." Mạnh tiểu công tử không hiểu gọi một tiếng, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, lập tức tủi thân nói: "Đêm qua con mơ thấy ác mộng, mơ thấy có một nữ nhân mặc áo đỏ xấu xa muốn bắt con đi! Mẫu thân, con rất sợ..."

Mạnh mẫu nghe xong, nước mắt trào ra.

"Không sợ, có mẫu thân ở bên cạnh đây rồi, mẫu thân nhất định sẽ bảo vệ con..."

Mạnh Hầu Gia cẩn thận nhìn, phát hiện hình như nhi tử thật sự không có vấn đề gì lớn, không nói năng lung tung, cũng không kêu to, ngay cả sắc mặt cũng tốt lên rất nhiều!

Nói cách khác, nhi tử ông ta thật sự khỏi hẳn rồi hả?

Tiêu Vân Chước nghỉ ngơi cho tới trưa, lúc đi tới nhìn thấy cảnh ấm áp này.

"Thuốc an thần thì vẫn phải uống." Nàng ở phía sau bồi thêm một câu.

"Đa tạ bản lĩnh thần kỳ của tiểu cô nương! Mạnh mỗ vô cùng cảm kích!" Mạnh Hầu Gia nói chân thành.

Tiêu Vân Chước nghe xong, lập tức nói: "Không tính là bản lĩnh thần kỳ gì cả, tiểu công tử bị kinh sợ, chỉ cần phụ mẫu ở bên trấn an nhiều hơn, lại thêm nghỉ ngơi đầy đủ, cảm xúc sẽ có thể ổn định lại."

Hơn nữa phương pháp của đại phu đúng là có thể trị.

Châm cứu hành khí, khí lưu thông thì tinh thần vững vàng, thân thể có thể khôi phục.

Chỉ là chứng bệnh này của Mạnh tiểu công tử căn bản là ở chỗ tâm lý, nếu như Mạnh gia phụ mẫu có thể đồng tâm hiệp lực, hai người cùng phối hợp với đại phu, cùng nhau chăm sóc, đứa nhỏ cảm nhận được có phụ mẫu làm bạn, trong lòng sẽ có chỗ khác biệt, thời gian lâu dài, cũng có thể khỏi hẳn.

Tiêu Vân Chước lập tức trở nên khách khí khiêm tốn lại có lễ phép, thái độ này khiến cho Mạnh Hầu Gia hơi kinh ngạc.

Hôm qua lúc đối phương "nguyền rủa" nhà cô mẫu ông ta, cũng không phải dáng vẻ này.

Vừa nghĩ tới đây, quản gia ở bên ngoài có việc đến báo.

Có người ngoài là Tiêu Vân Chước ở đây, Mạnh Hầu Gia không gọi người vào trong phòng để chuyển lời, mà tự mình đi ra ngoài sân.

"Hầu Gia... Hôm qua sau khi cô nãi nãi trở về... Thân thể hơi khó chịu... Trong đêm mời đại phu... Sau khi đại phu chẩn bệnh xong, nói rằng không dễ điều trị lắm..." Quản gia úp úp mở mở nói.

Mạnh Hầu Gia nghe xong thấy không đúng, thân thể khó chịu? Dù sao cũng nên có chút nguyên do chứ?

Hơn nữa hôm qua nhìn còn rất tốt, hôm nay lập tức đã bệnh đến kịch liệt rồi hả?

Mạnh Hầu Gia vội vàng truy hỏi, quản gia thực sự bất đắc dĩ, nhỏ giọng thầm thì nói: "Tiểu nhân cũng cảm thấy không thích hợp, nên đã cẩn thận hỏi thăm một chút, Vương ma ma nói, cô nãi nãi... thân thể vẫn luôn có vấn đề nhỏ khó mở miệng, thường xuyên đi cầu không thông, chỉ là trước đó vẫn luôn chịu đựng, hôm qua sau khi trở về, hơi đau bụng, lại không giải quyết được, nên mới gọi đại phu đến, chỉ là đã sưng phù lên rồi, bệnh tình đã lâu, thực sự khó trị, sau này chỉ sợ sẽ ngày càng tăng thêm..."

Ông ta không dám nói quá thô tục buồn nôn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi