HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Vừa xong Điền quản gia bị trói lại, cũng không biết là nguyên do gì..." Đông Trì nói xong, lại có chút tức giận nói: "Bắt là tốt! Người này ỷ vào việc phu nhân trọng dụng, cũng sắp coi mình như chủ tử rồi, hôm người quỳ ở Từ Đường, nô tỳ sợ người bị gió khó chịu, muốn gọi nhà bếp chuẩn bị ít thuốc bổ, nhưng bị Điền quản gia nhìn thấy, không đồng ý..."

Đường đường là đại tiểu thư, uống chút thuốc bổ lại còn cần quản gia đồng ý, chưa từng nghe thấy!

"Ông ta làm sai chuyện gì mà bị trói?" Tiêu Vân Chước tò mò.

Điền quản gia có thể ngông cuồng như thế, là bởi vì phụ mẫu của nàng dung túng, cho nên nếu không gây ra lỗi lầm lớn, phụ thân sẽ không động đến ông ta.

Nhất là người phụ thân này... bị mẫu thân của nàng Khương thị quản lý chặt chẽ, nhìn thì lạnh lùng nghiêm túc, nhưng thực ra... mười phần sợ vợ! Dám động đến người của Khương thị, như này là đã chuẩn bị tốt hai phu thê cãi nhau rồi.

"Chuyện này thì lại không nghe nói." Đông Trì cũng nỗ lực nghe ngóng, chỉ là nàng ấy mới tới, không quen mấy người, tin tức đã lạc hậu rất nhiều.

Tiêu Vân Chước cũng không quá để ý.

Chuyện trong nhà vốn dĩ không tới lượt nàng quan tâm nhiều.

Lúc này, ở Hoàng Thành Tự.

Khương thị dẫn theo Khương Nguyên ở rất thoải mái, trong chùa cũng có vài lão thái thái quen biết, mỗi ngày đều hẹn cùng nhau niệm kinh cầu phúc, Khương thị diễn xuất nghiêm chỉnh là một người con dâu hiếu thuận, dù là chuyện của hòa thượng giả đã ầm ĩ khiến người người trong Kinh Thành đều biết, nhưng cũng không có ai trách cứ Khương thị đã thỉnh về một hung khí.

Thậm chí, người biết được việc này, đều có chút đồng tình với Khương thị.

Cảm thấy bà ta lòng tràn đầy chân thành hiếu thuận, chỉ là mua sai đồ, nên cứ hoang mang sợ hãi như vậy, nói không chừng Tiêu gia lão thái thái này vẻ ngoài thì hiền lành, thật ra lại nghiêm khắc, mới khiến cho Khương thị cẩn thận từng li từng tí như vậy.

"Cô mẫu, cô phụ phái người đưa tin tới? Lão thái thái thế nào rồi ạ?" Sau khi hạ nhân của Tiêu gia tới đưa tin, Khương Nguyên vội vàng tới gần Khương thị hỏi.

Đầu tiên Khương thị mở bức thư ra, trong thư là Tiêu Trấn Quan tự mình viết.

Ý là ông ấy dự định xin nghỉ dài hạn, tạm thời không về quân doanh...

Khương thị xem xét, nhíu mày thật chặt, lại tiếp tục đọc... Vừa đọc, ý cười dịu dàng trên mặt trong nháy mắt biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Tiêu Trấn Quan nói chuyện hung khí chỉ là trùng hợp hiểu lầm, khuyên bà ta không cần để ý, mặt khác còn nói lão thái thái bây giờ có thể ăn có thể uống, đã không việc gì, đã rất tốt, nên bảo bà ta sớm trở về, còn nói nữ nhi vừa về, người làm mẫu thân như bà ta ở bên ngoài lâu, sợ thương tổn đến trái tim của nữ nhi....

Từng câu từng chữ, đều không suy nghĩ cho bà ta.

"Lúc ta rời đi, không phải lão thái thái còn ngơ ngơ ngác ngác sao? Làm sao nhanh như vậy đã tốt lên rồi?" Khương thị sốt ruột, trực tiếp hỏi.

Bị bệnh hơn hai tháng, kết quả bà ta rời nhà mấy ngày đã hồi phục rồi, chuyện này sao có thể?

Tên sai vặt chuyển lời cung kính: "Lão gia và hai vị thiếu gia mỗi ngày đều dùng bữa với lão phu nhân, lão gia còn bảo tam thiếu gia đến viện tử của lão phu nhân ở vài ngày, đại phu nói, tâm trạng của lão nhân gia tốt lên rất nhiều, thân thể cũng khoẻ mạnh theo, hiện tại đã không còn xuất hiện tình trạng mê man, chắc là không có chuyện gì nữa rồi..."

Sắc mặt Khương thị thay đổi, nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi nói tam thiếu gia dọn đến viện tử của lão thái thái ở?"

"Vâng... nhưng chỉ là mang theo mấy bộ đồ thôi, ban ngày vẫn ở tiền viện..." Tên sai vặt giật mình, vội vàng trả lời.

Khương thị chỉ cảm thấy m.á.u thịt đều bị người kéo mạnh xuống một mảng, đau đến toàn tâm.

Bà già kia cướp trưởng tử của bà ta, còn muốn cướp cả Nhị lang và Tam lang.

"Hồi phủ! Lập tức trở về phủ!" Giọng nói của Khương thị cũng cao hơn mấy phần, trái tim cũng muốn bay ra ngoài, hận không thể lập tức về đến nhà, cướp nhi tử về.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi