HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Khương Nguyên nói với vẻ mặt cầu xin, nha hoàn đi theo bên cạnh nàng ta cũng đỏ cả vành mắt.

Tựa như Tiêu Vân Chước là người không thể dung được người.

Có điều, nàng đúng thật là như thế.

Mặc dù nàng vẫn còn nhỏ, nhưng trong mười mấy năm qua nàng đã thấy rất nhiều nước mắt, có thể phân biệt được đâu là thật đâu là giả.

“Nếu ngươi muốn ta mở miệng giải quyết vấn đề cũng không phải là không thể.” Tiêu Vân Chước cười nhìn Khương Nguyên, trong lòng bình thản như mặt hồ đóng băng ngàn dặm.

“Thật sao?” Khương Nguyên cũng có chút kinh ngạc: “Vậy thì đa tạ biểu tỷ, chúng ta liền đi ngay đi. Khi ta đi bọn họ đã bắt đầu cãi nhau rồi, nếu đến trễ thì sợ không kịp!”

Tiêu Vân Chước cũng không từ chối, đi theo Khương Nguyên ra ngoài.

Khương Nguyên bước đi rất nhanh, có thể nhìn ra được nàng ta đang thật sự sốt ruột. Tiêu Vân Chước đi theo phía sau, thái độ bình thản hơn nhiều.

Một đường xuyên qua hành lang gấp khúc, gió mùa đông lạnh lẽo thổi qua không có bất kỳ hơi ấm nào, duy chỉ thấy một tia nắng chiếu rọi trên bầu trời, xa xôi không thể chạm đến, cũng không hề ấm áp.

Trong chủ viện.

Hai người dừng lại một lúc, lại nghe thấy tiếng Tiêu Trấn Quan và Khương thị đang cãi nhau trong phòng.

“Đại Lang sắp từ thư viện về nhà, ta không muốn để hắn nhìn thấy trong nhà chướng khí mù mịt! Để tránh ảnh hưởng đến kỳ thi mùa xuân! Phu nhân, nếu nàng lại tìm cái chết, vậy ta cũng chỉ có thể cưỡng ép đưa Điền Hữu Vinh rời đi! Chẳng thà dứt khoát nhưng lại xong việc!” Tiêu Trấn Quan nói.

“Nếu như thật sự muốn tốt cho Đại Lang thì phải nghe ta! Ta đã mấy ngày nay nuốt không trôi cơm, cũng không ăn được mấy miếng…Vừa nghĩ tới chàng chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà muốn ta chết, ta liền cảm giác trong lòng buồn bực đến cực điểm! Nhớ ngày đó khi trong nhà xảy ra chuyện, ta đi theo chàng bị bao nhiêu người chỉ trỏ! Mỗi lần đi ra ngoài gặp người đều không thể ngóc đầu lên được, từ đó về sau, chàng liền nói nhất định phải nỗ lực lấy lại mặt mũi cho cả nhà này, mấy năm nay, quả thực chàng đã làm được, nhưng chuyện trong nhà chàng cứ mặc kệ như vậy…”

“Phu thê chúng ta đã bao nhiêu năm nay ở chung thì ít mà xa cách thì nhiều, làm gì còn nhiều tình cảm như hồi trẻ để nói nữa? Vì tương lai của hài tử, những chuyện này ta đều có thể nhịn, thế nhưng khi nha đầu kia xuất đầu lộ diện, đêm không về nhà, bị tổn hại chính là thành quả mà chúng ta phải trả giá bao nhiêu năm qua. Điền quản gia cũng là vì nhà chúng ta, mới nghĩ đến chuyện cùng nàng phủi sạch quan hệ!”

“Chàng suy nghĩ một chút xem, nếu như hiện tại nàng đầy tiếng xấu, người khác sẽ chỉ thông cảm nhà chúng ta trước kia bị lạc mất hài tử, sẽ không nói là chúng ta không biết bảo ban dạy dỗ! Nhưng nếu cứ che che giấu giấu, đến sau này khi bị mất mặt, Tiêu gia chúng ta sẽ phải gánh chịu thay nàng!”

“…”

Khương thị lớn tiếng phàn nàn.

“Nói vậy không đúng! Cho dù hài tử có làm gì thì nàng và ta đều phải làm chỗ dựa cho bọn chúng! Nữ nhi vừa mới về nhà, nàng liền đẩy nữ nhi ra ngoài, phân rõ giới hạn, đây là điều mà phụ mẫu nên làm sao?” Tiêu Trấn Quan vẫn không đồng ý như trước.

“Được! Được! Ta là mẫu thân lòng dạ ác độc…” Khương thị tuyệt vọng: “Chàng nói chàng vì hài tử, vậy được, coi như là suy nghĩ vì Đại Lang đi, ta lui lại một bước, phạt nặng Điền Hữu Vinh! Đánh ông ta một trận, cho ông ta phải nằm giường ba năm tháng không xuống giường được! Được không? Dù sao… đuổi người ra ngoài thì ta không đồng ý!”

Tiêu Trấn Quan trầm mặc một lúc.

Khương thị thấy ông ấy còn không gật đầu, trong nháy mắt nước mắt trào ra: “Phu quân, ta cũng thương nha đầu kia, chàng suy nghĩ xem năm đó ta sinh nàng đã mất bao nhiêu khí huyết? Tĩnh dưỡng nhiều năm mới khôi phục lại, sao ta có thể không quan tâm nàng? Ta chỉ là…còn không biết phải ở chung với nàng như thế nào, dù sao thì chênh lệch giữa nàng và A Nguyên quá lớn…”

Giọng nói Khương thị tràn đầy ấm ức.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi