HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Sắc mặt Tiêu Vân Chước bình thản, không buồn cũng chẳng vui.

Nàng hồi kinh là vì nhiều năm không gặp lại lão thái thái, xem như để cho lão nhân gia một câu trả lời, để bà ấy không c.h.ế.t trong tiếc nuối. Một nguyên nhân khác cũng là vì chính mình có một chỗ ở ổn định, nhưng cũng không nhất thiết cứ phải là Tiêu gia.

Năm đó Khương thị vứt nàng đi, đây là hận cũ, tuy rằng nàng có khúc mắc nhưng mục đích ban đầu của nàng không phải là trả thù.

Nàng chỉ muốn biết rõ nguyên do, trấn an chính mình.

Giận mà sinh oán, chưa bao giờ là con đường mà nàng muốn đi.

Nhưng điều này cũng không có nghĩa là nàng sẽ ngây ngốc chịu đựng hết thảy, điều này không nằm trong các phương pháp sinh tồn mà sư phụ đã dạy dỗ nàng.

Tiêu Trấn Quan nghe nàng nói, có chút nghi hoặc, luôn cảm thấy giữa thê tử và nữ nhi nhất định có chuyện gì đó đang giấu ông ấy!

“Điền quản gia… Hắn còn có lỗi gì nữa?” Tiêu Trấn Quan lập tức hỏi.

“Không có gì! Ngươi đừng bởi vì muốn đuổi Điền quản gia đi mà hắt hết nước bẩn lên người hắn!” Khương thị có chút nóng nảy.

“Để nàng nói!” Tiêu Trấn Quan mơ hồ có cảm giác sẽ là một chuyện lớn.

Mà chuyện này, hẳn là nguyên nhân khiến cho nữ nhi không thân cận Khương thị, thậm chí…

Chính bản thân Tiêu Trấn Quan cũng không khỏi suy đoán một ít, nhưng khi suy nghĩ vừa nảy ra trong đầu thì lại nhanh chóng đè xuống, rốt cuộc thì nữ nhi trước mặt chính là cốt nhục thân sinh của phu thê bọn họ, ông ấy cũng không dám nghĩ tới chuyện Khương thị sẽ tàn nhẫn làm được chuyện như vậy…

“Ta nghe nói, toàn phủ trên dưới đều cho rằng năm đó ta không hiểu chuyện, tự mình náo loạn đòi ra ngoài tìm tổ mẫu nên mới đi lạc phải không?” Tiêu Vân Chước bình tĩnh mở miệng, không để ý đến ánh mắt như muốn g.i.ế.c người kia của Khương thị, tiếp tục nói: “Tuy rằng việc này đã qua mười mấy năm rồi nhưng ta vẫn còn nhớ rõ, năm đó mẫu thân gọi ta sang nói chuyện, chưa nói được vài câu lại mất kiên nhẫn, chỉ vào mũi mắng ta là đồ xui xẻo, làm người chán ghét, sau đó lại bảo Điền quản gia tìm hai bà tử kín miệng nhốt ta lại.”

“Đến khi ta tỉnh lại, ta đã nằm trong một chiếc quan tài nhỏ rồi, chiếc quan tài đó lắc lư thật lâu rồi dừng lại ở Vạn Cốt Pha.”

“Không biết với lỗi như vậy, Điền quản gia còn có thể ở lại được nữa không?” Tiêu Vân Chước bình đạm hỏi.

Chỉ trong nháy mắt, Tiêu Trấn Quan chỉ cảm thấy trái tim mình như bị ngàn mũi tên xuyên thủng.

Nỗi khiếp sợ mãnh liệt cùng đau khổ dâng trào khiến đầu ong ong, ông ta nhìn Khương thị với vẻ không thể tin nổi, khóe mắt như muốn nứt ra: “Vì sao?”

Bị Tiêu Vân Chước nói ngắn gọn như vậy, Khương thị không thể ngăn cản được, đành thẳng thừng đáp.

“Đương nhiên là vì nàng xui xẻo!” Khương thị dứt khoát trả lời.

“Đây chính là nữ nhi thân sinh của chúng ta!” Tiêu Trấn Quan không nghĩ ra, rốt cuộc là Khương thị hận nữ nhi hay là hận ông ấy!

“Ta không có hài tử nào như vậy!” Khương thị cũng không thèm giả vờ nữa: “Ta sinh ba nhi tử kia đều rất thuận lợi, chỉ có nàng, sinh nở khó khăn, đau mất mấy ngày, ta cũng suýt chết! Ta liều c.h.ế.t sinh hạ hài tử, thế mà chỗ nào cũng không giống ta, làm hại ta phải nằm triền miên trên giường bệnh lâu như vậy. Mà tước vị trong phủ đang yên đang lành như vậy, vừa có nàng liền bị tước mất.”

Khương thị tuy tức giận nhưng vẫn cố kiềm chế, không nói ra toàn bộ sự thật.

Tiêu Trấn Quan cũng biết lúc thê tử sinh nữ nhi phải chịu khổ thế nào, ông ấy đau lòng nhưng lại khó có thể hiểu được suy nghĩ của Khương thị. Sinh con là lựa chọn của bậc phụ mẫu, sao hài tử lại có quyền lựa chọn được?

Cho dù trong lòng có oán hận cũng nên oán trượng phu là ông ấy chứ không phải chuyển lửa giận sang nữ nhi mình!

Tiêu Trấn Quan giờ phút này không cách nào diễn tả được cảm xúc của mình chứ đừng nói đến việc đối mặt với Khương thị.

Trước kia ông ấy chỉ cho rằng Khương thị quá mềm yếu, quá nhỏ mọn, không quá rõ ràng trong việc phân biệt đúng sai, nhưng bây giờ nghĩ đến sự quyết tuyệt của bà ta khi vứt bỏ cốt nhục thân sinh của mình lại cảm thấy đáng sợ.

“Nếu nàng không muốn hài tử này nữa thì từ hôm nay trở đi, việc nuôi dạy nữ nhi, nàng không cần phải quản nữa.” Tiêu Trấn Quan vô cùng tức giận, nhìn thê tử rồi lại nhìn Tiêu Vân Chước rồi nói: “Việc này, vi phụ xin lỗi con, nhất định ta sẽ cho con một câu trả lời rõ ràng.”

“Con nói ra chỉ để biết rõ sự thật, không cần phụ thân làm chủ thay con.” Tiêu Vân Chước bình tĩnh nói.

Cầu người không bằng cầu mình, nàng sẽ không để chính mình phải chịu ấm ức.

Tiêu Trấn Quan thở dài: “Con…Vi phụ đi trước gặp tổ mẫu đã.”

“Vâng.” Tiêu Vân Chước thản nhiên đáp lời.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi