HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Tiêu Trấn Quan cảm thấy mình không còn mặt mũi nào để đối mặt với nữ nhi thân sinh, tưởng tượng đến việc tìm hài tử này về khó khăn như thế nào, lại còn phải chịu đựng sự khắt khe của thê tử, ông ấy càng thấy xấu hổ hơn.

“Nhi tử sai rồi.” Tiêu Trấn Quan trầm giọng nói.

Lão thái thái cũng vô cùng hối hận, năm đó chính mình bị trượng phu chán ghét, cuộc sống khó khăn, chỉ than thở rằng làm nữ tử quả thật vất vả nên hy vọng Khương thị không phải đi theo con đường cũ của mình, vậy nên trốn tránh mọi thứ…

Cho nên Khương thị mới có thể cả gan làm loạn như vậy!

“Con sai, tại sao ta lại không? Rốt cuộc thì Khương thị là nữ tử mà phụ thân con chọn, tính tình sao có thể tốt cho được?! Mấy năm nay ta sợ chính mình bởi vì phụ thân con mà giận chó đánh mèo lên người nàng, nên mới có thể khoan dung như thế. Nhưng bây giờ xem ra, tâm tính Khương thị thật sự không lên nổi mặt bàn!” Lão thái thái lần đầu tiên nói với nhi tử mình: “Việc đã đến nước này, cũng chỉ có thể nghĩ cách bù đắp, con định làm thế nào?”

Tiêu Trấn Quan cũng không biết.

“Nàng là mẫu thân thân sinh của mấy hài tử, nếu xử lý nặng tay, nhất định trong lòng hài tử sẽ oán hận, chỉ sợ sau này sẽ bất hòa.” Đây chính là điều mà Tiêu Trấn Quan lo lắng nhất.

Khi còn trẻ, ông ấy có tình cảm với Khương thị, nhưng sau này Khương thị bắt đầu khóc sướt mướt với ông ấy, luôn sợ ông ấy ra ngoài làm bậy. Nếu không phải sau đó tước vị trong nhà bị lấy lại, Khương thị thậm chí còn không muốn hắn ra ngoài mưu toan chức quan.

Số lần bà ta khóc nháo càng lúc càng nhiều, trong lòng ông ấy ít nhiều cũng thấy thất vọng.

Thời gian trôi qua, ông ấy đối với Khương thị chỉ còn lại trách nhiệm càng lúc càng nặng nề.

Lão thái thái đột nhiên biết được chân tướng, đầu óc lập tức trở nên thanh tỉnh vô cùng.

Sau khi im lặng một lúc, bà ấy nghiêm túc nói: “Nếu mẫu thân không ra gì như thế thì bọn hài tử sớm muộn gì cũng bị hủy hoại. Lúc trước ta quá mềm lòng, ngược lại làm hại mấy hài tử, sau này tuyệt đối sẽ không như thế nữa…” Những chuyện khác bà ấy có thể nhẫn, bởi vì bà ấy không bao giờ nghĩ rằng Khương thị sẽ làm hại cả cốt nhục thân sinh.

Nhưng bây giờ Khương thị đã phá vỡ điểm giới hạn của bà ấy, tất cả mọi chuyện phải tính toán lại.

Tiêu Trấn Quan cũng sinh ra ý nghĩ muốn hưu thê, nhưng nghĩ rõ ràng cũng biết không thể làm như vậy.

Cho dù là hòa ly hay là hưu thê thì đều phải thông báo cho Khương gia biết, đến lúc đó người Khương gia nhất định sẽ đến đây đòi lý do rõ ràng. Trong chuyện này nữ nhi đã phải chịu không ít ấm ức, không thể trở thành cái cớ để ông ấy hưu thê được, nếu không sau này danh tiếng của nữ nhi sẽ bị tổn hại.

“Làm phiền mẫu thân tọa trấn gia môn, Khương thị…Cứ lấy lý do thân thể nàng không khỏe, đưa nàng đến Thanh Tâm Am ở ngoài thành ở một thời gian. Lúc trước khi Thanh Tâm Am tu sửa, nhà chúng ta cũng giúp không ít tiền bạc, lúc này Khương thị đến đó, chắc hẳn sẽ không có mấy lời đồn bậy bạ truyền ra.” Tiêu Trấn Quan cuối cùng cũng lên tiếng.

Ngoài cách đó ra thì không còn cách nào khác.

Thanh danh của Khương thị vẫn luôn không tồi, nếu dùng biện pháp khác để trừng phạt, người ngoài khó tránh khỏi sẽ có suy đoán lung tung.

Hơn nữa hài tử trưởng thành phải thành gia lập nghiệp, nếu mẹ đẻ bị hưu hoặc mang tiếng xấu thì sẽ gây bất lợi cho bọn họ.

Lão thái thái thở dài, cũng không phản đối.

“Đợi qua Tết rồi lại nói.” Lão thái thái nói thêm.

Sau khi Tiêu Trấn Quan từ chỗ lão thái thái đi ra, cũng không quay lại gặp Khương thị nữa. Không chỉ như thế, lại sai hạ nhân dọn dẹp đồ đạc, trực tiếp ra ở lại tiền viện.

Khương thị cũng hơi chột dạ, nhưng cũng không cúi đầu nhận sai.

Đêm đó bà ta mời đại phu tới đây, chẩn đoán ra chứng bệnh “tích tụ khó tan, làm ảnh hưởng tuổi thọ”, lại như vô tình truyền tới tiền viện.

Một chiêu này từ trước đến giờ bà ta cũng thường xuyên dùng.

Nhất là khi vừa mới thành hôn, trượng phu thích thức đêm đọc sách, xem binh thư càng là mất ăn mất ngủ. Nếu như bà ta cứ luôn phái người đi thúc giục sẽ giống như bà ta không đủ hiền huệ, thế là dùng cách giả bệnh. Số lần càng nhiều, Tiêu Trấn Quan cũng biết sức khỏe bà ta không tốt, cũng ít giận bà ta.

Nhiều năm qua, ngoại trừ trong việc dạy dỗ nhi tử, Tiêu Trấn Quan luôn bảo thủ và nghiêm túc ra thì những chuyện còn lại luôn nghe theo bà ta.

Đây cũng là điều mà Khương thị tự hào nhất.

Mấy quý phụ nhân ở trong kinh dù có thể diện đến đâu thì trong nhà ít nhiều cũng có vài thiếp thất tỷ muội, duy chỉ có bà ta là phu thê đồng tâm, chưa bao giờ thay đổi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi