HUYỀN THIÊN TÔN ĐẾ

Đoạn Nhận thấy một màn như vậy thì đột nhiên nổi giận:

- Diệp Huyền, mấy người chúng ta vất vả đối phó với yêu thú như vậy, ngươi lại làm cái gì vậy hả, đang chơi sao? Hay là thực lực của ngươi không giải quyết nổi một con yêu thú nhị giai?

Lúc trước gã anh dũng xông pha, chém giết được gần mười con xích nhãn lang, hơn nữa gã ra chiêu đại khai đại hợp, trên người dính toàn máu yêu lang.

Quay đầu lại liền nhìn thấy Diệp Huyền cư nhiên cả buổi trời còn không giết con xích nhãn lang nào, phong độ phiên phiên đứng ở nơi đó, trên người đừng nói là máu tươi, ngay cả một hạt bụi cũng không dính tới, lập tức khiến cho gã cảm thấy không công bằng, giận tím mặt.

Hơn nữa mấy lần trước lúc bị yêu thú tập kích Diệp Huyền cũng không nhúc nhích gì, tất cả đều là gã tự mình lao lên, khiến cho trong lòng Đoạn Nhận cảm thấy vô cùng khó chịu.

Theo như gã thấy, gặp phải yêu thú cấp thấp như vậy, nhất định phải do người yếu nhất trong đội ngũ ra tay, để cho những cường giả khác rảnh tay.

Mà người yếu nhất kia đương nhiên chính là Diệp Huyền rồi, nhưng thật không ngờ, Diệp Huyền cư nhiên không hề có nửa điểm tự giác, mỗi lần gặp phải yêu thú đều là Đoạn Nhận gã ra trận.

Cho dù trước đó Triệu Duy đã ra lệnh rồi, nhưng bây giờ gã rốt cuộc vẫn bộc phát.

- Đúng đó, Diệp Huyền ngươi là do bát vương tử điện hạ mời tới, phải tận tâm tận lực, vừa rồi ngay cả bát vương tử điện hạ cũng chém giết ba con xích nhãn lang, ngươi là người ngoài, xuất công lại không xuất lực, một con xích nhãn lang cũng không giết được, như vậy không tốt tí nào.

Phù Ngọc Ninh cũng lạnh mặt nhìn Diệp Huyền, rõ ràng cũng cảm thấy khó chịu với Diệp Huyền.

- Phù Ngọc Ninh, xuất công không xuất lực cũng không sao hết, người thật sự có thực lực thì nhất định sẽ phát huy công dụng, chỉ sợ có những kẻ nào đó, xen lẫn vào trong đội ngũ để hưởng không, thậm chí còn tâm hoài bất quỹ, vậy thì nguy hiểm rồi.

Đoạn Nhận cười lạnh, ánh mắt nhìn về phía Diệp Huyền lộ ra vẻ khinh thường.

Những gì trải qua khi nãy khiến cho gã cảm thấy Diệp Huyền này chỉ có tiếng chứ không có miếng.

- Được rồi, đừng nói nữa, Diệp Huyền huynh đệ là do ta mời tới, ta đương nhiên tin phục thực lực của hắn.

Triệu Duy lạnh lùng nói, nhìn về phía Đoạn Nhận với vẻ bất mãn.

Trong lòng Đoạn Nhận khó chịu, lớn tiếng nói:

- Điện hạ, không phải ta không nghe lời khuyên của ngươi, thật sự là ngươi chớ để cho kẻ này lừa, chiến tích của hắn, ngoại trừ đánh bại Đồng Hồng ra thì còn cái gì nữa chứ? Một tên tân sinh thì mạnh được bao nhiêu? Lần này đi tới cấm địa vô cùng quan trọng đối với điện hạ, có những kẻ có giúp hay không cũng không sao, nhưng nếu hắn gây phiền phức kéo chân mọi người thì sao?

- Đúng đó, điện hạ, Đoạn Nhận nói không sai.

Phù Ngọc Ninh cũng mở miệng nói.

Đoạn Nhận một bộ tận trung đối với cương vị, lại thêm Phù Ngọc Ninh cũng mở miệng, thật sự khiến Triệu Duy không thể nói gì được hắn.

Triệu Duy nhìn về phía Diệp Huyền.

Gã không hề có ý kiến gì với những gì Diệp Huyền làm hết, chỉ là mọi người cùng trong một đoàn thể, trên đường đi Diệp Huyền một mực không xuất lực gì nhiều, người khác có ý kiến cũng là chuyện bình thường.

Thanh Lăng và Tả Lưu đứng một bên cũng nhìn Diệp Huyền đầy vẻ hứng thú.

Bọn họ rất muốn xem thử, đối mặt với chuyện này, Diệp Huyền sẽ ứng đối thế nào.

Diệp Huyền cười nhạt một tiếng, dưới ánh mắt của mọi người, thần sắc không hề thay đổi:

- Yên tâm đi, Triệu huynh, tới lúc cần ta ra tay thì ta đương nhiên sẽ ra tay, chẳng qua là bây giờ vẫn chưa tới lúc mà thôi.

- Khẩu khí lớn thật đấy.

Đoạn Nhận cười lạnh một tiếng:

- Ngươi cho rằng ngươi là ai? Người đứng đầu phong vân bảng sao? Ngay cả Thanh Lăng sư tỷ cũng đều ra tay, ngươi là cái thá gì mà ra vẻ ở đây?

Lời vừa dứt thì gã thu hồi đoạn đao bước lên một bước.

- Đừng có nói là ta nhằm vào ngươi, chúng ta đều là nghe lệnh điện hạ mà tới đây, đối với thực lực của tất cả mọi người đương nhiên đều có chỗ thừa nhận, ngươi là một tân sinh, ta cũng không khi dễ ngươi, vầy đi, chỉ cần ngươi có thể chống đỡ được ba chiêu của ta thì ta sẽ thừa nhận ngươi có tư cách ở trong đội ngũ này.

Lời này vừa nói xong thì gã cũng không đợi Triệu Duy và Diệp Huyền mở miệng, đột nhiên đánh ra một quyền về phía lồng ngực của Diệp Huyền.

Ầm ầm một tiếng, kình phong cuồn cuộn, trên đầu quyền của gã, huyền khí kích động, cư nhiên hóa thành một lốc xoáy kình khí, vù vù ép tới, phạm vi mấy mét xung quanh đều nổ mạnh.

Nói là lãnh giáo, kỳ thật là muốn nhân cơ hội cho Diệp Huyền một cái hạ mã uy, để phát tiết cơn giận trong lòng.

Trong đôi mắt Diệp Huyền đột nhiên lóe lên một đạo hàn quang.

Đối mặt với một quyền của Đoạn Nhận, chỉ thấy hắn đứng im ở đó, vẻ mặt lạnh nhạt, trong nháy mắt khi công kích của đối phương sắp đánh tới thì tay phải đột nhiên vươn ra, nhẹ nhàng như không có chút sức lực nào.

Trong mắt mấy người Thanh Lăng đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

Một quyền này của Đoạn Nhận thế tới hung mãnh, cho dù là bọn họ cũng không dám nói có thể hời hợt như vậy, rốt cuộc là tên tiểu tử này không sợ gì hết hay là hắn còn chưa kịp phản ứng tới đây?

- Hảo tiểu tử, dám đón đỡ một quyền này của ta, vậy thì ta sẽ cho ngươi biết sự đáng sợ của Đoạn Nhận ta.

Đoạn Nhận thấy thế thì trong lòng mừng rỡ, đột nhiên gầm lớn một tiếng, huyền khí võ sư tam trọng thúc giục tới mức tận cùng, đánh ra một quyền mang theo tiếng nổ đùng đùng.

Mắt thấy nắm đấm của gã sắp đánh trúng ngực của Diệp Huyền thì đột nhiên cảm giác được cổ tay tê rần, thủ chưởng mà Diệp Huyền nhẹ nhàng đánh ra không biết từ khi nào đã bắt lấy cổ tay của gã.

Huyền khí khủng bố ngưng tụ trên đầu quyền của Đoạn Nhận nháy mắt liền biến mất sạch sẽ, tay phải xụi lơ không thể dùng tới nửa điểm khí lực.

Trong lòng của gã cả kinh, vừa định có hành động khác.

Chợt thấy Diệp Huyền cầm lấy cổ tay của gã thuận tay kéo một cái, xoay nhẹ, lại giơ lên.

Cao thủ đứng hàng thứ mười lăm trên phong vân bảng của học viện, võ sư tam trọng như Đoạn Nhận, giống như một con rối gỗ, lay hoay trước Diệp Huyền không cách nào phản kháng, thân thể cao lớn giống như con diều đứt dây, nháy mắt liền bay ra ngoài hơn mười mét, đâm mạnh lên một thân cây đại thụ.

Một ném này tuy rằng không lấy mạng người, nhưng lại khiến tất cả những người có mặt ở đây sợ ngây người.

- Có ý tứ, thật là thú vị, thực lực của người này không thể xem thường.

Trong mắt của Thanh Lăng và Tả Lưu lóe lên, bất giác khiếp sợ nhìn về phía Diệp Huyền.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi