HUYỀN THIÊN TÔN ĐẾ

Đang nghĩ tới đây, tiểu tử điêu kia đã ăn sạch sẽ khối huyền thạch hạ phẩm, vỗ vỗ bụng, có vẻ vẫn còn thèm thuồng lắm.

Viên huyền thạch có kích thước to gần bằng nó, bị nó ăn vào trong bụng, cư nhiên không hề căng phình lên, bụng nhỏ chỉ nhô lên có một chút mà thôi.

- Con chồn này thật thần kỳ.

Diệp Huyền âm thầm tặc lưỡi.

Hắn tận mắt nhìn thấy tiểu tử điêu này nuốt nửa khối hồn tinh và nguyên một viên huyền thạch vào trong bụng, chưa nói tới kích thước to hay nhỏ, chỉ riêng hồn lực ẩn chứa bên trong hồn tinh cùng với huyền khí ẩn chứa bên trong huyền thạch thôi, cũng không phải yêu thú và huyền thú bình thường có thể tiêu hóa nổi, chỉ là hai thứ này tiến vào trong bụng của tiểu tử điêu này xong thì tên nhóc này cư nhiên không bị gì hết, chỉ ợ một cái mà thôi.

Diệp Huyền thoáng cái liền cảm thấy vô cùng tò mò.

Thiểm điện điêu? Lôi quang điêu? Thiên yêu điêu hay là độn không điêu?

Diệp Huyền cố gắng moi hết những tư liệu của yêu thú và huyền thú có liên quan tới chồn ra, không có loại nào phù hợp với tiểu tử điêu này hết.

- Mặc kệ, trước tiên bắt nó lại rồi lại nói.

Diệp Huyền biết rõ, nếu như tiếp tục để cho tiểu tử điêu này tiếp tục phá hoại nữa thì đồ trong trữ vật giới chỉ của hắn sẽ triệt để bị hủy hết.

Ý niệm vừa động, tiểu tử điêu kia trong nháy mắt liền xuất hiện trước người của Diệp Huyền.

Phát hiện mình bị kéo ra khỏi trữ vật giới chỉ, trên mặt của tiểu tử điêu kia lập tức lộ ra vẻ tức giận.

Bá!

Chỉ thấy nó khẽ vươn tay, trong móng vuốt be bé đột nhiên xuất hiện nửa khối hồn tinh, chính là khối hồn tinh lúc nãy bị nó gặm một nửa.

Đây cũng được sao!

Nhìn thấy bên trong trữ vật giới chỉ biến mất nửa khối hồn tinh, Diệp Huyền không khỏi trợn mắt há hốc mồm.

Lấy được đồ rồi, trong mắt của tiểu tử điêu kia xuất hiện một tia giảo hoạt, xoẹt một tiếng, thân thể hóa thành một đạo lôi quang, muốn chạy thoát khỏi Diệp Huyền.

- Muốn chạy sao?

Ánh mắt của Diệp Huyền ngưng tụ, tốc độ của tiểu tử điêu này vô cùng nhanh, lấy tu vi võ sư tam trọng của hắn cư nhiên còn chưa chắc ngăn được nó.

Chỉ là ở bên trong phòng tu luyện bị phong bế này, Diệp Huyền cũng không sợ, tay phải đột nhiên ném ra một khối trận bàn.

Oong!

Trận bàn khởi động, một cỗ ba động vô hình lập tức bao phủ tiểu tử điêu này, đây đúng là thập phương thủ hồn trận.

Thập phương thủ hồn trận này chính là trận pháp viễn cổ lúc trước Diệp Huyền thay Khô Trần trưởng lão nghiên cứu ra, có thể đề thăng hồn lực của luyện hồn sư, đồng thời cũng có tác dụng đặc thù đối với bắt huyền thú.

Bên trong thập phương thủ hồn trận này, một cỗ ba động vô hình liền tạo nên một cái lưới lớn, bao vây tiểu tử điêu này vào trong, mặc cho nó có giãy giụa như thế nào, cũng không thể thoát được.

- Lần này để xem ngươi chạy kiểu gì.

Diệp Huyền mỉm cười, nhưng nháy mắt, vẻ mặt của hắn khựng lại.

Chỉ thấy tiểu tử điêu kia lộ ra ánh mắt khinh thường, giống như muốn nói: chỉ với thứ này mà cũng muốn vây khốn ta à? Sau đó thân hình của nó ba một cái lóe lên, đánh ra như điện hồ, thoáng cái liền xuất hiện ở bên ngoài thập phương thủ hồn trận.

- Năng lực thật đặc biệt, lợi dụng nguyên lý hồ xạ điện quang, lại còn ẩn chứa một tia không gian ba động, điều này sao có thể….

Diệp Huyền vô cùng khiếp sợ, nếu như không phải đã tu luyện thành công giai đoạn thứ nhất của thần linh đồng thị thì hắn thậm chí còn không thể nhìn ra tiểu tử điêu này chạy thoát kiểu gì.

Chỉ là, một con huyền thú vừa mới ra đời làm sao có thể khống chế không gian được chứ?

Ở trong võ giả nhân loại, đây là lĩnh vực mà ít nhất cũng phải là võ vương thất giai trở lên mới có thể thử chạm tới.

Chit chit!

Sau khi chạy ra khỏi thập phương thủ hồn trận, tiểu tử điêu này cầm lấy hồn tinh, đôi mắt như bảo thạch tím quay tròn, nhìn Diệp Huyền đầy vẻ khinh bỉ.

Hắn cư nhiên bị một con chồn cười nhạo.

- Cho là ta không bắt được ngươi hay sao?

Diệp Huyền cười nhạt một tiếng, hắn cũng đã nhìn ra tiểu tử điêu này có trí tuệ phi phàm, một đôi đồng tử đột nhiên biến thành màu xanh.

Thần linh đồng thị.

Mâu quang vô hình tản ra, bao phủ tiểu tử điêu kia.

Tất cả mọi cử động của tiểu tử điêu kia ở trong quan sát của Diệp Huyền, đều trở nên vô cùng chậm chạp.

Bá!

Giơ tay phải ra, Diệp Huyền chộp về phía tiểu tử điêu kia, động tác của hắn nhìn như bình thường, nhưng thực tế ẩn chứa võ đạo chí ý của kiếp trước, phong tỏa khắp bốn phương tám hướng, khiến tiểu tử điêu này cũng không thể tránh được.

Tiểu tử điêu dường như cũng đã nhận ra nguy hiểm, thân hình lóe lên một cái, muốn trốn đi lần nữa.

- Muốn chạy à, ngươi chạy thoát sao?

- Vô tướng hồn quyết —— phong!

Diệp Huyền mạnh mẽ thôi động hồn ấn trong đầu, hồn lực tam phẩm của hắn đột nhiên lan ra, tạo thành một không gian hồn lực giam cầm xung quanh tiểu tử điêu kia, không gian giam cầm này so với thập phương thủ hồn trận thì nghiêm mật hơn rất nhiều, căn bản không có một khe hở để đào thoát.

Chit chit!

Tròng mắt màu tím như bảo thạch của tiểu tử điêu này nháy mắt liền trở nên ngưng trọng, giống như biết rõ rất lợi hại, ba một tiếng, đột nhiên hóa thành một đạo lôi quang, không lùi mà còn tiến tới, hung hăng vọt tới cánh tay phải của Diệp Huyền.

Bùm!

Xèo xèo…

Từng đạo điện hồ lập lòe, Diệp Huyền cảm giác tay phải của mình truyền tới từng trận tê dại, một cỗ điện lưu đánh tới, cả người bịch bịch bịch lùi lại, lòng bàn tay phải xuất hiện một vết cháy đen, mất đi tri giác.

Tiểu tử điêu kia rơi xuống đất, nhe răng trợn mắt, một bộ chế giễu.

Diệp Huyền trợn mắt há hốc mồm.

Lực trùng kích thật mạnh, nếu như không phải hắn tu luyện cửu chuyển thánh thể, cường độ thân thể vượt xa võ giả bình thường, đổi lại là bất kỳ võ sư tam trọng nào khác, chỉ sợ là đều phải trọng thương hoặc mất mạng dưới một kích này.

- Tên nhóc này rốt cuộc có lai lịch thế nào đây, vừa mới sinh ra không bao lâu đã có chiến lực như vậy rồi, thế này có khoa trương quá hay không?

Vứt bỏ lòng khinh thường, hai con ngươi của Diệp Huyền lưu chuyển thanh quang, lại trảo về phía tiểu tử điêu kia.

Đùng đùng!

Tiểu tử điêu kia hóa thành một đạo điện quang, lần này liền bắn về phía đầu của Diệp Huyền.

- Tiểu gia hỏa này đúng là hạ thủ độc ác.

Sắc mặt Diệp Huyền không thay đổi, đại địa võ hồn nhị tinh đột nhiên phóng thích ra, một cỗ quang vựng màu vàng mờ mịt nhanh chóng bao phủ toàn thân thể của hắn, khiến cho phòng ngự của hắn nháy mắt tăng lên rất nhiều.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi