HUYỀN THIÊN TÔN ĐẾ

- Tiểu tử này dám mua Thất Sắc Hỗn Độn Thổ, ta cũng không tin mấy đại gia tộc thành Hắc Thạch không động tâm, buổi tối hôm nay tất nhiên sẽ có trò hay để xem.

Nói đến đây khóe miệng Lưu quản sự nở nụ cười sâm lãnh.

- Nhớ kỹ, thiên nhai thương hội chúng ta là một trong bảy đại thương hội của Mộng Cảnh bình nguyên, là người làm ăn, chuyện chém chém giết giết nên giao cho người khác làm đi.

- Lưu quản sự anh minh.

Nam nhân trung niên cung kính lui xuống.

Diệp Huyền và Kim Lân đi đường nhàn nhã, hồn thức của hắn không ngừng tìm kiếm bốn phía.

Một hai ba...

Trong hồn thức của hắn chí ít có năm sáu nhóm người đang âm thầm theo sau, không ngừng đi theo bọn họ.

- Điện hạ, những kẻ đi theo chúng ta thật đáng ghét, có muốn ta tiêu diệt bọn chúng hay không?

Kim Lân không vui nói ra.

- Bọn chúng không động thủ, chúng ta cũng không cần động thủ.

Diệp Huyền khoát khoát tay.

Những kẻ này rát kiên nhẫn, rõ ràng không động thủ, không biết trong nhóm người này có đội ngũ thiên nhai thương hội hay không, nghĩ lại chắc chắn sẽ có.

Nếu bọn chúng không động thủ khá tốt, nếu thật sự muốn động thủ, Diệp Huyền không ngại giáo huấn bọn chúng, lại làm cho bọn chúng hiểu ai là người không thể chọc.

Trước mặt Diệp Huyền là một khách sạn lớn nằm ở vị trí trung tâm thành Hắc Thạch, tráng lệ, khí thế bàng bạc.

Buổi tối hôm nay sẽ ở lại nơi này.

Đây là khách sạn tốt nhất Diệp Huyền nhìn thấy trên đường đi, hắn cất bước đi vào.

Lúc này ánh mắt Diệp Huyền ngưng tụ, khóe miệng của hắn nở ra nụ cười nghiền ngẫm, rốt cuộc cũng tới.

Chỉ thấy trong hẻm nhỏ có bảy tám tên võ giả đang đứng, một tên có chòm râu đầy cặn bã hùng hổ vây quanh Diệp Huyền và Kim Lân vào giữa.

- Tiểu tử, ngươi thiếu nợ tiền của chúng ta, mẹ kiếp, nếu không phải lão tử nghe nói tin tức hai người các ngươi ở chỗ này, lần này sẽ bị hai người các ngươi tránh thoát, ngoan ngoãn giao trữ vật giới chỉ ra đây, không nên chờ chúng ta động thủ.

Trong ánh mắt tên đại hán đầu lĩnh bắ n ra một tia hung quang, hắn lạnh lùng lên tiếng.

Bảy tám tên võ giả khác cũng hùng hổ vây quanh, khóe miệng cười lạnh.

Rốt cục động thủ, đây là biện pháp các thế lực khác nghĩ ra sao? Làm cũng quá tuyệt, không ngờ giả mạo đòi nợ.

Một đường đi lâu như thế, đám võ giả khác nhìn sang, tất cả đều hưng phấn.

Ngu ngốc cũng biết mấy người kia tuyệt đối không phải thật muốn đòi nợ, mà là thế lực nào đó thông qua loại biện pháp này muốn cướp đoạt bảo vật của hai người.

- Dám xưng lão tử trước mặt chúng ta? Cũng chỉ là mặt hàng này sao?

Diệp Huyền nhìn đám người kia, khóe miệng lộ ra một tia khih thường.

Mấy người kia trừ đại hán đầu là Võ Tông ngũ giai nhất trọng ra, mấy người còn lại tất cả đều là Thiên Vũ Sư tứ giai đỉnh phong.

Cũng không biết thế lực nào đi tìm mặt hàng chỉ có thực lực như vậy thăm dò bọn họ, trong nội tâm Diệp Huyền càng xem thường.

- Tiểu tử, ngươi nói cái gì?

Đầu lĩnh đại hán tức giận trừng mắt, đôi mắt như chuông đồng.

Uy áp Võ Tông ngũ giai quét qua chung quanh.

Diệp Huyền khoát khoát tay,

- Kim Lân, giao cho ngươi.

- Hắc hắc, rốt cục có thể đánh nhau.

Kim Lân ngày hôm nay đi theo Diệp Huyền khắp nơi, trừ buổi sáng ăn bánh bao làm hắn cảm thấy hưng phấn ra, lúc khác đều nhàm chán đến cực điểm.

Hôm nay nhìn thấy có thể đánh nhau, dáng vẻ bệnh tâm thần của hắn cũng hưng phấn hơn trước.

- Hi vọng các ngươi có thể chơi đùa với ta lâu một chút, đừng không cẩn thận bị ta đùachết, vậy thì quá nhàm chán.

Kim Lân nhếch miệng cười cười, đôi mắt màu vàng của hắn tỏa ra hào quang hưng phấn.

Đám võ giả kia vô cùng giật mình.

Diệp Huyền và Kim Lân biểu hiện vượt xa bọn họ đoán trước.

- Muốn chết.

Đại hán đầu lĩnh tức giận muốn bùng nổ.

Đồng thời hắn nháy mắt, bảy tám tên võ giả đi theo hắn lập tức lĩnh ngộ và tấn công Diệp Huyền.

Mục tiêu của đám người này chính là Diệp Huyền, nói cho đúng là trữ vật giới chỉ trong tay của Diệp Huyền, về phần Kim Lân không phải mục tiêu của bọn họ.

Nhìn thấy mấy người kia tân công Diệp Huyền, chỉ thấy Kim Lân xông tới phía trước.

- Tiểu tử, cút!

Nhìn thấy Kim Lân nhào lên, tên đại hán đầu lĩnh muốn đánh Kim lân bay ra ngoài.

Lúc bàn tay của hắn đánh lên ngực của Kim Lân.

Oanh...

Bàn tay của hắn như đánh thẳng vào sắt thép, tay phải lập tức bị chấn động run rẩy.

Nhìn Kim Lân không chút sứt đầu mẻ trán.

- Ta nói ngươi hôm nay đã ăn cơm chưa?

Kim Lân nhếch miệng cười cười, hắn đang mỉm cười với đối phương nhưng lại tát một cái, hắn đánh đối phương bay ra xa.

Bành!

Tên đại hán đầu lĩnh bay ra xa, tiếng xương cốt vỡ vụn không ít, âm thanh giống như rang đậu, thân thể đối phương lúc này bay tới cách đó không xa, lúc này nện xuống đất tạo thành hố sâu.

Hắn phun máu tươi, miệng che ngực, chỉ một tát đánh nát toàn bộ xương sườn của hắn, căn bản không có xương sườn hoàn hảo.

Ngay sau đó, bành bành bành, mấy người còn lại bay ra xa.

Thanh niên này là người nào, quả thực đáng sợ! Mấy người kia như gặp quỷ, hoảng sợ nhìn xem Kim Lân.

Những người đi theo cùng cũng khiếp sợ khi nhìn thấy thực lực Kim Lân, Kim Lân nhìn từ diện mạo chỉ hai mươi mấy tuổi, thực lực hắn biểu hiện ra ngoài không thua gì cao thủ Võ Tông ngũ giai!

Thiên tài đỉnh cấp của Lam Quang học viện cũng chỉ như thế mà thôi.

- Các ngươi quá yếu ah? Ta còn chưa nóng người đấy.

Kim Lân còn chưa thỏa mãn, hắn xông vào đám người đái hán khôi ngô quyền đấm cước đá, chỉ nghe tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên không ngừng, chỉ trong nháy mắt đã bị đánh không còn hình người.

Kim Lân chính là yêu vương thất giai, nếu như không phải nó thu lực đã sớm đánh chết đám người này.

- Cầu các ngươi, tha mạng, tha mạng ah.

- Chúng ta nhận lầm, nhận lầm người.

Lúc trước đám người này còn diễu võ dương oai nhưng bây giờ khóc rống không thôi, nước mũi nước mắt hòa với máu tươi chảy xuống, muốn chật vật bao nhiêu có chật vật bấy nhiêu.

- Thật sự là không thú vị, muốn đánh nhau phải không, tìm người lợi hại hơn tới đây, chỉ có chút thực lực như vậy quá yếu rồi.

Kim Lân vừa nói vừa đấm đá tiếp, lúc này đám người kêu thảm thiết liên tục, Kim Lân lại có vẻ mặt không thú vị gì cả.

Đám người chung quanh đều há hốc mồm.

Rốt cuộc là thế lực nào trêu chọc vấn đề?

Người phái ra quá yếu ớt, là muốn đánh cướp bảo vật hay đưa người tới ăn đòn?

Chỉ có một chút cường giả mới phát hiện vấn đề.

Tuy mấy người kia không tính là cao thủ đứng đầu nhưng cũng không phải kẻ yếu, người đầu lĩnh chính là Vũ Tông ngũ giai nhất trọng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi