HUYỀN THIÊN TÔN ĐẾ

Nghĩ tới đây Diệp Huyền cười lạnh và nói:

- Có ít người đã mua không nổi cũng đừng có mở miệng, tự ngươi nói ra nhưng cuối cùng lại không muốn tiếp nhận, chẳng lẽ nói chuyện là nói láo hay sao?

Tuy Diệp Huyền không có nói là ai nhưng từ lời của hắn nói mọi người đều biết rõ ràng, Diệp Huyền nói chính là Chu Khinh Vi.

Sắc mặt Chu Khinh Vi tái nhợt, nàng nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền.

Từ nhỏ đến lớn còn chưa từng có người nào dám nói với nàng như vậy.

Những người còn lại ở nơi này đều há hốc mồm, đặc biệt là đám người Chu Thành Bình bên cạnh Mộ Dung Vân Tiêu, tất cả đều kinh ngạc nhìn Diệp Huyền, dường như gặp quỷ rồi.

Tiểu tử này cũng dám nói với Chu Khinh Vi tiểu thư như vậy, chẳng lẽ hắn không sợ chết sao?

Nhưng trên mặt Diệp Huyền lại làm ra thần thái lạnh nhạt không sao cả, hoàn toàn không đặt những lời mình nói vào trong lòng.

- Diệp thiếu, Chu Khinh Vi tiểu thư chính là tiểu thư Chu gia, ngươi đắc tội với nàng, ai...

La Thành bên cạnh lo lắng truyền âm nhắc nhở Diệp Huyền.

- Gia hỏa này thật thú vị.

Trong đại sảnh có một thanh niên mặc trường bào màu vàng đi tới, hắn vẫn lạnh nhạt nhìn tất cả, khóe miệng cười lạnh, vẻ mặt âm trầm không biết suy nghĩ cái gì.

Trải qua chuyện như vậy, hào khí cả đại sảnh Luyện Khí Phường biến thành quỷ dị.

- Tần Vũ huynh, gần đây không thấy ngươi mang theo song đầu liệt điểu xuất hành? Có phải xảy ra chuyện gì hay không?

Đúng lúc này có một tiếng nói to từ bên ngoài Luyện Khí Phường vọng vào, trong lời nói còn mang theo trêu chọc.

- Hừ.

Thanh niên bị trêu chọc hừ lạnh, không thèm quan tâm tới.

- Tần Vũ thiếu gia, Mộ Dung Vân Nghĩa thiếu gia, mời hai vị!

Mọi người quay đầu nhìn sang, chỉ thấy Tần gia Tần Vũ và Mộ Dung gia Mộ Dung Vân Nghĩa hai người đi vào Luyện Khí Phường.

Trong đó Mộ Dung Vân Nghĩa luôn mỉm cười, trên mặt Tần Vũ lại âm trầm như nước, hiển nhiên tâm tình thập phần khó chịu.

- Tần Vũ thiếu gia!

- Mộ Dung Vân Nghĩa thiếu gia!

Nhìn thấy hai người này, đại đa số thanh niên trong đại sảnh đều tiến lên hỏi thăm.

Mộ Dung gia, Tần gia, Chu gia đều là một trong những hào phú tại đế đô, đám người Mộ Dung Vân Nghĩa và Tần Vũ thân là đệ tử dòng chính của gia tộc tự nhiên là đối tượng vô số thế gia nhỏ hơn nịnh bợ.

- Các vị khách khí.

Trên mặt Tần Vũ cố nặn ra nụ cười, hắn không ngừng ôm quyền với mọi người.

Ánh mắt của hắn đảo qua cả đại sảnh, lúc này hắn nhìn thấy một người, nụ cười trên mặt hắn cứng lại, ánh mắt như phun ra lửa.

- Là tiểu tử ngươi!

Sắc mặt Tần Vũ biến thành âm trầm, lửa giận bộc phát dữ dội, huyền lực khủng bố bao phủ toàn thân Diệp Huyền.

- Tiểu tử, rốt cuộc ngươi làm gì song đầu liệt điểu của ta?

Hắn vừa rống to như thế, lửa giận bao phủ tâm trí của hắn, trong mắt bắn ra sát cơ như núi lửa phun trào, có xu thế một lời không hợp sẽ xông lên động thủ.

Cảnh tượng bất ngờ này làm mọi người nơi đây giật mình không nhỏ.

- Ta không biết ngươi đang nói cái gì.

Diệp Huyền liếc nhìn hắn một cái, nhàn nhạt nói ra:

- Sủng vật của ngươi xảy ra vấn đề, ngươi hỏi chính ngươi đi, hỏi ta làm gì?

- Ngươi muốn chết.

Oanh!

Trong cơ thể Tần Vũ bộc phát huyền lực cực kỳ đáng sợ, huyền lực ngũ giai nhất trọng bao phủ Diệp Huyền vào trong.

Thân thể Diệp Huyền chấn động, Tần Vũ phóng xuất huyền lực trùng kích bị đánh xơ xác ra, sau đó ánh mắt của hắn lạnh giá.

Hắn không có nói gì với Tần Vũ, hắn nhìn sang nhân viên công tác của Luyện Khí Phường:

- Tuy ta lần đầu tiên tới Luyện Khí Phường nhưng cũng có nghe nói quy củ Luyện Khí Phường, dường như không thể động thủ tại nơi đây, tại sao ta đi vào nơi này không bao lâu đã có không ít người đều chuẩn bị muốn giết ta, chẳng lẽ quy củ Luyện Khí Phường là gạt người sao?

Nhân viên công tác vội vàng nhìn về phía Tần Vũ:

- Tần Vũ thiếu gia, kính xin không nên làm khó chúng ta.

Tần Vũ cũng không để ý gì tới nhân viên công tác nói chuyện, hắn nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền và lạnh lùng nói:

- Ngươi đừng tưởng rằng ở trong Luyện Khí Phường là an toàn, Tần Vũ ta hôm nay không thể không giết ngươi.

Song đầu liệt điểu là sủng vật phi hành của hắn, không nghĩ tới ngày đó đột nhiên nổi điên và bị đánh chết tại chỗ, Tần Vũ tức giận không thôi, hắn đi khắp nơi tìm kiếm tung tích của Diệp Huyền nhưng không có manh mối gì.

Rốt cuộc hôm nay nhìn thấy Diệp Huyền, hắn làm sao nhẫn nại được chứ.

Không đánh chết Diệp Huyền tại chỗ làm sao có thể hóa giải mối hận trong lòng.

Tuy hắn không biết song đầu liệt điểu chết có phải Diệp Huyền làm hay không nhưng hắn xem ra, chỉ cần có hoài nghi là đủ rồi, chứng cớ không trọng yếu.

- Xem ra quy củluyện Khí Phường đúng là không được tốt lắm, tùy tiện người nào cũng có thể phá hư.

Nhìn thấy thái độ nhân viên công tác Luyện Khí Phường do dự, Diệp Huyền lập tức cười nói.

- Dừng tay.

Thời điểm Tần Vũ chuẩn bị ra tay, một tiếng quát lớn vang lên trong Luyện Khí Phường.

Một nam tử trung niên mặc trường bào màu đỏ bước ra từ bên trong Luyện Khí Phường, ánh mắt hắn sắc bén, không giận mà uy, lạnh lùng nhìn Tần Vũ.

- Tần Vũ, ta mặc kệ ngươi có ân oán gì với người này, Luyện Khí Phường chính là nơi thanh tĩnh, không phải nơi các ngươi giải quyết ân oán, nếu như các hạ không dừng tay thì đừng trách ta không khách khí.

Người này vừa xuất hiện đã lên tiếng đầy nghiêm khắc.

- Lê Húc đại sư, người này ra tay với Liệt Hỏa của ta...

Tần Vũ muốn giải thích nhưng bị đối phương cắt lời.

- Mặc kệ hắn làm cái gì cũng không phải lý do ngươi động thủ trong Luyện Khí Phường, ngươi không có tạo thành hậu quả nghiêm trọng gì nên ta không truy cứu, nếu không dù ngươi là thiếu gia Tần gia, làm trái quy củ Luyện Khí Phường cũng chỉ có con đường chết.

Ánh mắt Lê Húc sâm lãnh, Tần Vũ lập tức không dám nói lời nào.

- Còn ngươi nữa, cút ra đằng sau thanh tỉnh cho ta, quy củ Luyện Khí Phường cũng không biết chấp hành, muốn ngươi đứng ở nơi này làm gì, phế vật.

Lê Húc quở trách nhân viên công tác của Luyện Khí Phường.

- Vâng, Lê Húc sư huynh.

Tên nhân viên công tác không dám nhiều lời, xám xịt rời đi.

- Diệp thiếu, người nọ là đại đệ tử của Lục Ly đại sư, là Lê Húc đại sư, hắn là luyện khí tôn sư lục giai, cũng là chủ sự của Luyện Khí Phường, hắn có uy danh hiển hách trong đế đô.

La Thành âm thầm truyền âm.

Nhân viên công tác rời đi, ánh mắt Lê Húc nhìn qua những người khác, ánh mắt cường điệu nhìn lên người Tần Vũ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi