HUYỀN THIÊN TÔN ĐẾ

Phách phách phách!

Tiếng chưởng kích vang lên liên miên như bạo vũ vang lên liên tiếp, Diệp Huyền hai tay xuất quyết, mỗi lần đánh ra đều không phải mười chiêu như một mà giống như mang theo một loại thần vận nào đó, nhanh chóng biến hoá bộ dáng, theo tay hắn đánh ra linh cao màu đen trên tâm huyệt của Lâm Hùng chậm rãi tiêu tán với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được.

- Kích dược nhập thể, hoá giải dược lực?

Hoa La Huyên và Chu Hoa Dung đều trợn mắt lên nhìn.

- Đây là thủ pháp gì, tốc độ dung nhập của dược liệu sao lại kinh người thế này?

Diệp Huyền không giải thích, hai tay không ngừng biến hoá ấn quyết, lần lượt đánh ra, khiến cho người ta hoa mắt.

Hai người Hoa La Huyên thì mở to mắt ra nhìn, đến nháy mắt cũng không dám, thủ ấn của Diệp Huyền bọn họ chưa từng thấy qua, nhưng mỗi kích đánh ra, lại có một loại thần vận đặc biệt phóng ra, dường như ẩn chứa một loại đại đạo chi lý nào đó, mờ mịt, mơ hồ, khiến cho bọn họ như ngắm hoa trong sương mù, không biết phải nắm bắt thế nào, nôn nóng tới mức muốn giơ tay cào đầu.

Gần ba mươi giây sau, linh cao màu đen trên ngực của Lâm Hùng đã hoàn toàn biến mất, dược lực đã hoàn toàn dung nhập vào bên trong tâm huyệt của gã, không có nửa điểm hao tổn.

- Xong rồi!

Diệp Huyền đột nhiên thu chưởng mà đứng, phun ra một ngụm trọc khí.

Lâm Hùng đối diện, trước ngực đỏ bừng lên, chỉ thấy trên đỉnh đầu của gã bốc lên khói xanh, đao võ hồn bay phía trên lúc trước vốn đang mơ hồ lúc này lại rõ ràng hơn rất nhiều, rất nhiều vết rạn trên thân đao cũng đã không còn nhiều như trước nữa, dần dần có xu thế khép lại.

Gã kích động mở miệng nói:

- Huyền thiếu, sao ta có cảm giác võ hồn của ta đã tốt hơn rất nhiều rồi, đau đớn ở tâm huyệt cũng đã giảm đi rất nhiều, là võ hồn của ta đang khôi phục sao?

Diệp Huyền cười nói:

- Lâm Hùng, ngươi trước tiên khoan kích động, võ hồn của ngươi vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, ta chỉ làm chậm tốc độ tan vỡ của nó, ổn cố tâm huyệt của ngươi lại một chút thôi, nếu muốn trị hết hoàn toàn thì còn phải dùng cách khác.

Lúc trước khi Diệp Huyền chuẩn bị mời chào Lâm Hùng, chỉ là ôm tâm tính thử một lần mà thôi, dù sao thì mấy ngày nay hắn cũng đắc tội không ít người ở học viện, tuy rằng Diệp Huyền căn bản không thèm để họ vào mắt nhưng bất luận là Chu gia hay Vương gia đều có thế lực rất lớn ở Lam Nguyệt thành này, nếu như bọn họ dùng mấy chiêu nham hiểm, thực lực của hắn dù sao cũng vẫn còn yếu, có một hộ vệ thì sẽ thuận tiện hơn một chút.

Không ngờ trong lúc giao tranh với Mục Nhân, thái độ và thủ đoạn của Lâm Hùng thể hiện khiến hắn có chút thoả mãn.

Nếu đã vậy thì Diệp Huyền cũng không ngại bồi dưỡng gã một chút.

Cho nên mới phải tự mình ra tay, giúp gã hoá giải dược lực.

Cái này gọi là vừa đánh vừa xoa.

Hai người Hoa La Huyên và Chu Hoa Dung đứng một bên cũng mở to hai mắt, đầu óc nháy mắt khựng lại, rất nhiều thủ pháp vừa cố gắng nhớ được khi nãy cũng quăng ra sau đầu, kinh ngạc đứng dậy, lầm bẩm nói:

- Diệp Huyền đại sư, chẳng lẽ linh dược này thật sự có thể trị liệu võ hồn hay sao, vậy thì quá thần kỳ rồi…

Vừa rồi những gì Diệp Huyền thể hiện đã hoàn toàn vượt khỏi nhận thức của bọn họ, từ xưa tới nay võ hồn là lình vực chỉ có luyện hồn sư mới có thể khống chế, chưa từng nghe nói qua chuyện linh dược cũng có thể trị được võ hồn.

Diệp Huyền mỉm cười giải thích:

- Hai vị, đan dược đúng là không thể nào trị được cho võ hồn, nhưng nguồn sống của võ hồn chính là dựa vào tam đại mật tàng của thân thể, bởi vật mật tàng cực kỳ quan trọng đối với tính ổn định của võ hồn, cao dược mà ta chế ra khi nãy có thể ổn cố phần nào tâm huyệt vốn đã bị thương tổn của Lâm Hùng, võ hồn đương nhiên cũng sẽ ổn định, cũng có thể xem như là chữa trị gián tiếp cho võ hồn từ góc độ khác.

- Còn có thuyết pháp này sao? Quả nhiên là một câu thức tỉnh người trong mộng.

Lời nói của Diệp Huyền tựa như mở ra một cánh cửa mới trong lòng của Hoa La Huyên và Chu Hoa Dung, để cho bọn họ nhìn thấy một thế giới mới, hai người kích động vô cùng, không thể kiềm nổi.

Nói thực thì bọn họ chưa từng thấy qua chuyện luyện dược sư trị liệu võ hồn, thậm chí còn chưa từng nghe qua, nhưng Diệp Huyền lại để bọn họ thấy được cái gì mới là đại sư thật sự.

Lâm Hùng cảm giác được võ hồn của mình thực sự có khả năng khôi phục thì lệ nóng doanh tròng.

Võ hồn vỡ nát khiến cho gã lúc trước như từ thiên đường ngã xuống địa ngục, nhưng lúc này thấy được hy vọng có thể chữa trị được, tôn nghiêm hay địa vị gì đó đều bị gã ném ra sau đầu, từ sâu trong lòng gã sinh ra sự sùng bái và kính ngưỡng đối với Diệp Huyền, chỉ cần có thể khiến cho gã khôi phục lại như trước kia, mặc kệ Diệp Huyền muốn gã làm gì thì gã cũng sẽ không chút do dự.

Dưới sự mời mọc mãnh liệt của Hoa La Huyên, sau khi chữa trị võ hồn cho Lâm Hùng, Diệp Huyền cũng ở lại hiệp hội luyện dược sư.

Hiện tại còn cách lúc thi cuối học kỳ là nửa tháng, trong nửa tháng này học viện sẽ không quản việc nghỉ ngơi của học viên, chỉ chờ tới ngày thi cuối cùng kết thúc thì xem như học kỳ này đã xong.

Vì giữ Diệp Huyền lại, hội trưởng Hoa La Huyên thậm chí còn nhường phòng tu luyện của mình ra.

Mặc dù hiệp hội luyện dược sư không có trung tâm tu luyện như Tinh Huyền học viện nhưng hội trưởng Hoa La Huyên có một phòng tu luyện riêng, mức độ huyền khí nồng đậm bên trong đó cũng không kém gì phòng tu luyện cao cấp trong trung tâm tu luyện của Tinh Huyền học viện.

Mấy ngày sau đó Diệp Huyền vừa tu luyện vừa tiến hành kéo dài quá trình võ hồn tan vỡ của Lâm Hùng, đồng thời thỉnh thoảng cũng thảo luận một chút về phương diện luyện dược học cùng với Hoa La Huyên.

Trải qua chỉ điểm của Diệp Huyền, Chu Hoa Dung và Hoa La Huyên đều có một loại cảm giác được mở rộng tầm mắt ở phương diện luyện dược học, đi tới trình độ của bọn họ bây giờ trước kia con đường trước mắt họ bình thường luôn là một mảnh tối đen, giống như người mù đi đêm, nhưng bây giờ một con đường thênh thang đang hiện rõ ra trước mặt bọn họ, khiến cho bọn họ mừng rõ không thôi đồng thời cũng vô cùng cảm kích Diệp Huyền.

Đến ngày thứ ba, số tài liệu mà hiệp hội luyện dược sư giúp Lâm Hùng chuẩn bị rốt cuộc cũng đã đủ.

Nghe Diệp Huyền gọi tới, thần sắc Lâm Hùng kích động đi về phía phòng luyện chế, hai người Hoa La Huyên và Chu Hoa Dung cũng vội vàng chạy theo.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi