HUYỀN THIÊN TÔN ĐẾ

- Vậy cũng chưa hẳn, nói không chừng Tần gia hai năm trước đã toàn lực nghiên cứu thì sao?

Các loại âm thanh nghị luận vang lên liên tục.

- Được rồi, La Mẫn gia chủ, đừng nói nhảm với hắn.

Đúng lúc này Diệp Huyền lãnh đạm nói một câu với La Mẫn.

La Mẫn quay đầu nhìn lại, hắn liền phát hiện Diệp Huyền đang rời đi một mình, hắn lập tức kéo La Thành đi theo.

Hiện tại hắn cũng hiểu loại chuyện này nếu như không có chứng cớ cho dù nói rách miệng ở đây cũng không được gì.

Huống chi dùng thân phận và địa vị của Tần gia, hắn có được chứng cớ cũng không thể dùng được.

- Ah, tiểu tử kia đi rất nhanh.

Nhìn thấy Diệp Huyền rời đi, Tần Vũ lúc này nở nụ cười lạnh châm chọc, đồng thời trong mắt bắn ra hào quang hung ác.

Trong đầu của hắn hiện tại suy tính biện pháp xử lý Diệp Huyền.

Mà Diệp Huyền đang bước đi trên đường cái phường thị.

Ánh mắt của hắn tùy ý nhìn qua các cửa hàng chung quanh.

Các loại vật phẩm rực rỡ muôn màu, chúng được trưng bày cực kỳ hấp dẫn.

Chung quanh có không ít người đi đường đi ngang qua hắn.

Ánh mắt Diệp Huyền lại bị một thanh kiếm trên cửa hàng hấp dẫn chú ý.

Đúng lúc này ——

Một tên đại hán khôi ngô đi bên cạnh Diệp Huyền lập tức bộc phát một tia sát cơ.

Hô!

Bàn tay hắn hóa thành màu đỏ thẫm, trên bàn tay của hắn phóng thích hỏa diễm nóng rực, bàn tay khủng bố bộc phát chưởng lực mênh mông đánh thẳng vào ngực Diệp Huyền.

- Diệp thiếu, coi chừng.

Đột nhiên La Mẫn cảm nhận được khí tức huyền lực cực kỳ khủng bố liền ngẩng đầu nhìn sang, hắn nhìn thấy cảnh tượng kinh người nên lập tức kinh hô thành tiếng.

Cùng lúc đó thân thể hắn lướt ngang, điên cuồng lao về phía Diệp Huyền, ý đồ ngăn cản tên đại hán khôi ngô tập kích.

Lúc này La Mẫn hô to, Diệp Huyền cũng cảm ứng được bên người biến hóa, thời khắc mấu chốt hắn rút trường kiếm giống như giao long vội vàng ngăn cản trước ngực mình.

Hiển nhiên hắn ngăn cản đối phương tấn công và chờ đợi La Mẫn cứu viện.

Chỉ tiếc bởi vì dây dưa với Tần Vũ cho nên La Mẫn cách Diệp Huyền hơn một trăm mét, cho nên khó đuổi tới kịp thời.

Phanh!

Giống như quả bom nặng nề đánh vào người, gương mặt đại hán khôi ngô dữ tợn, hắn đánh một chưởng vào trường kiếm trước ngực Diệp Huyền, huyền lực như biển gầm, giống như thủy triều rót vào trong thân thể Diệp Huyền.

Phốc phốc!

Máu tươi bắn lên không trung, thân thể Diệp Huyền như diều đứt dây, hắn bay ra xa và rơi xuống đất.

- Diệp thiếu!

Hai mắt La Mẫn biến thành đỏ bừng.

Chuyện xảy ra bất ngờ làm cho người chung quanh không ngờ tới.

Tất cả võ giả đều hoảng sợ nhìn cảnh này, vẻ mặt ngây ngốc.

Thậm chí có người hành hung trong thành thị?

Hơn nữa còn ngay trước cửa hàng ở khu vực trung tâm.

Chuyện xảy ra đột ngột làm mọi người khiếp sợ cùng ngây ngốc.

Phường thị đế đô với tư cách là tài sản trọng yếu của thế lực trong đế quốc, nơi này tuyệt đối không cho phép có người làm xằng làm bậy.

Bởi vậy trị an nơi này rất tốt.

Qua nhiều năm như vậy, bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy có người động thủ trong phường thị.

Hô!

Tên đại hán khôi ngô một kích đánh trúng liền không dừng lại, hắn như đại bàng giương cánh lại tấn công Diệp Huyền lần nữa, trên bàn tay sinh ra hỏa diễm ngập trời, khí tức nóng rực như bão táp muốn giết Diệp Huyền tại chỗ.

- Chạy trở về đi.

Thời khắc mấu chốt La Mẫn đã chạy tới, hắn gào to một tiếng và điên cuồng ngăn cản đại hán khôi ngô.

Rầm rầm rầm.

Song phương ngươi tới ta đi, chỉ trong nháy mắt va chạm hơn mười chiêu, vậy mà chẳng phân biệt được cao thấp.

Hai đại huyền lực va chạm trên không trung, huyền lực khủng bố quét qua tất cả, vô số võ giả kinh hô và lui về phía sau.

- Cao thủ thật đáng sợ!

- Rốt cuộc người này là ai? Có thể chiến ngang tay với La gia chủ?

- La gia chính là thế gia trong đế đô, thực lực La Mẫn gia chủ càng đạt tới mức đăng phong tạo cực, đã đạt tới Vũ Tôn lục giai tam trọng, thực lực của tên đại hán có thể đánh ngang tay với hắn?

Đám người nghị luận liên tục, đều là kinh hãi không tên.

- Tiểu tử này lại bị người ám sát.

Kinh hãi nhất chính là Tần Vũ, trong mắt hắn mang theo hưng phấn.

Hắn vui là chuẩn bị ra tay độc ác với Diệp Huyền, hiện tại đã có người làm thay hắn, tức giận là Diệp Huyền chết như thế chẳng phải là tiện nghi tiểu tử này, chính mình còn chưa giáo huấn hắn đấy.

Hô!

Lúc La Mẫn ngăn cản đại hán khôi ngô, trong một người đi đường đột nhiên lại có võ giả hình thể nhỏ gầy xuất hiện, chỉ thấy hắn như thiểm điện lao tới trước người Diệp Huyền và đánh xuống một quyền.

Không tốt, còn có sát thủ.

Nội tâm La Mẫn cực kỳ lo lắng, hắn cố tình muốn đi về cứu viện nhưng bị tên đại hán khôi ngô cuốn lấy không thoát được.

- Diệp thiếu.

Thời khắc mấu chốt La Thành nổi giận gầm lên một tiếng, hắn lao về phía tên võ giả gây yếu.

Trong mắt đối phương xuất hiện thần thái khinh miệt, trở tay một chưởng đánh La Thành Thiên Vũ Sư tứ giai đỉnh phong bay ra ngoài, máu tươi bắn tung tóe.

La Thành làm thế cũng mang cho Diệp Huyền cơ hội sống sót, thân thể của hắn lách qua một bên, thiết quyền của đối phương lướt qua người hắn, bên hông hắn có vết máu xuất hiện.

BOANG...

Xoay người về sau, Diệp Huyền không tránh không né, cắn răng, trường kiếm trong tay hắn đâm vào hạ bộ tên võ giả..

Tên võ giả hiển nhiên không có ngờ Diệp Huyền lại làm như vậy, vội vàng cho nên tránh ra, đồng thời hóa quyền thành chưởng đẩy trường kiếm trong tay Diệp Huyền, hai chân hắn đá vào ngực Diệp Huyền.

Lại phun ra một ngụm máu tươi lần nữa, Diệp Huyền chật vật trở bay về phía sau.

Tên võ giả chuẩn bị nhào tới phía trước, lúc này cửa hàng bên cạnh có một tên võ giả lao ra ngoài.

- Lớn mật, người phương nào dám hành hung trong phường thị?

Cùng lúc đó một tiếng rống giống như lôi đình từ xa vang lên, một đám Thiên Long vệ mặc võ trang nhận được tin tức sau đó toàn lực chạy tới.

- Đại ca, đi!

Nam tử gầy yếu thấy thế bất chấp đánh chết Diệp Huyền, hắn nói với đại hán khôi ngô và lao vào trong đám người.

Tên đại hán khôi ngô một chưởng đánh lui La Mẫn đang lo lắng, cũng xoay người rời khỏi hiện trường.

Ven đường, vô số võ giả hoảng sợ tránh ra, không kẻ nào dám tiến lên.

- Thành nhi, ngươi không sao chớ?

La Mẫn bất chấp truy kích sát thủ, hắn nhanh chóng đi tới bên người La Thành và hỏi.

- Phụ thân, ta không sao, ngươi đi xem Diệp thiếu.

La Thành thống khổ nói ra, toàn thân đau đớn kịch liệt nhưng không nguy hiểm tính mạng.

La Mẫn thấy La Thành không chết, lập tức đi tới bên cạnh Diệp Huyền, lo lắng xem xét.

- La gia chủ, ta cũng không chết.

Diệp Huyền cười đắng chát, bộ dạng chật vật không chịu nổi, xem ra thương thế thập phần nghiêm trọng nhưng không có nguy hiểm tính mạng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi