HUYỀN THIÊN TÔN ĐẾ

Mà Tần Phong thì khác, cường giả cấp bậc Vũ Vương có thể hấp thu huyền khí vô cùng vô tận trong thiên địa, có thể nói chỉ cần bọn họ nguyện ý thì huyền nguyên vô cùng vô tận.

Nhìn thấy Tần Phong đi tới, Diệp Huyền vẫn phòng ngự cũng đã bắt đầu tiến công.

Ánh mắt hắn trong lúc này biến thành mê huyễn, trong mắt của hắn có hào quang màu lam bắn ra ngoài, đồng thời hồn lực tiếp cận lục giai cũng phóng xuất ra ngoài.

- Ân, đây là cái gì? Không tốt!

Tần Phong vốn sững sờ, ngay sau đó đầu óc hắn hơi mơ hồ, vậy mà cảm nhận được một tia mê muội.

Đồng thời tràng cảnh trước mặt biến hóa thất thường.

Trong nội tâm Tần Phong lập tức kinh hãi, vũ hồn trong cơ thể xuất hiện và phòng ngự.

Tần Phong hoàn toàn thật không ngờ Diệp Huyền còn là luyện hồn sư, hơn nữa có thể thi triển ra hồn lực ảo cảnh đáng sợ tiến công, cũng may hắn phản ứng kịp thời, điên cuồng ngăn cản cho nên mới tránh được một kiếp.

Hắn vừa mới tỉnh táo lại đã nhìn thấy ba đạo hào quang màu đen như thiểm điện điên cuồng bắn vào hai mắt của hắn.

Hắn vội vàng dùng hai tay ngăn cản đôi mắt của mình, chỉ nghe đương đương vài tiếng, Diệt Huyền Phi Đao của Diệp Huyền lập tức bị Tần Phong nắm trong tay, phi đao cũng đâm rách huyền nguyên hộ thể của Tần Phong, thậm chí đâm vào lòng bàn tay của hắn.

- Hảo tiểu tử, ngươi còn có thủ đoạn này?

Tần Phong sợ tới mức toàn thân đổ mồ hôi lạnh, nếu như vừa rồi không phải hắn phản ứng kịp thời, chỉ sợ đôi mắt của mình đã bị phi đao đâm mù ngay sau đó.

- Lão phu phế ngươi trước sau đó từ từ tra tấn ngươi.

Trong nội tâm Tần Phong nảy sinh ác độc, hắn đánh một chưởng vào đan điền Diệp Huyền.

Ngay trong nháy mắt này đột nhiên Tần Phong cảm thấy sát ý đáng sợ tập trung vào đỉnh đầu của hắn, hắn không kịp cân nhắc quá nhiều, vội vàng trở tay đánh một chưởng lên trên.

Chỉ nghe oanh một tiếng, Tần Phong hét thảm sau đó đạp đạp rút lui hai bước, hoảng sợ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời và tức giận quát:

- Là ai?

Trên bầu trời chỉ có một hòn đá màu đen lơ lửng trên cao, mà người khống chế bảo vật này chính là Diệp Huyền.

- Đây là huyền bảo gì?

Nội tâm Tần Phong vô cùng chấn động, một kích vừa rồi uy lực kinh người, thiếu chút nữa liền hắn cũng không thể ngăn cản, nếu như không phải hắn phản ứng kịp thời thì bản thân nhất định bị trọng thương.

Hắn vốn còn tưởng rằng là cường giả nào ra tay, hắn không hề nghĩ tới lại là một kiện huyền bảo do Diệp Huyền khống chế.

- Đáng tiếc.

Trong nội tâm Diệp Huyền cảm khái không cam lòng, hắn lúc trước tại dùng huyễn cấm chi nhãn mê hoặc Tần Phong trong ngắn ngủi, biểu hiện ra chỉ muốn dùng Diệt Huyền Phi Đao chọc mù hai mắt hắn, trên thực tế hắn âm thầm vận dụng Trấn Nguyên Thạch muốn nện Tần Phong một kích trí mạng.

Nhưng phản ứng của Tần Phong quá mức nhạy cảm, cũng quá cảnh giác nên lại không công mà lui.

- Trấn Nguyên Thạch, nện!

Một kích không trúng, Diệp Huyền cũng không có nương tay, lúc này khống chế Trấn Nguyên Thạch điên cuồng áp xuống.

Rầm rầm rầm!

Lúc này Trấn Nguyên Thạch như ngọn núi không ngừng oanh kích xuống, cả núi rừng đều có tiếng nổ lớn vang lên, vô số nham thạch nát bấy, đại thụ sụp đổ, thanh thế kinh người.

Còn muốn chạy nữa sao?

Huyền thức của Tần Phong vẫn luôn luôn chú ý tới Diệp Huyền. Ở trong nháy mắt khi hắn né tránh, Tần Phong chợt cười đầy vẻ dữ tợn, phát động chưởng lực, lao tới truy đuổi.

Ầm ầm!

Có tiếng nổ mạnh thật lớn vang lên. Địa vực ở trong phạm vi mấy chục trượng, tất cả đều hóa thành một mảnh đại dương hỏa diễm. Lực lượng tuyệt đối cường đại liền bạo phát ra. Cây cối nham thạch ở xung quanh đều bị nổ tung, hóa thành than.

Trong công kích, một bóng người màu xanh tím phóng lên trên cao, sắc mặt có chút chật vật.

- Thật là lực lượng Huyền Nguyên khủng khiếp, cuồng bạo mạnh mẽ, uy lực vô cùng.

Toàn thân Diệp Huyền đều có lôi quang màu xanh tím chạy loạn, ngăn cản lực lượng Huyền Nguyên hệ hỏa xâm chiếm. Trên gương mặt của hắn thoáng lộ ra vẻ nghiêm trọng.

Trước đây thời gian vừa tới đế quốc Hạo Thiên, Diệp Huyền có thể lấy thực lực ngũ giai nhất trọng, dễ dàng giết chết Đồ Nhân Tôn Âm Thứu lục giai nhị trọng. Hiện tại hắn đã đột phá đến ngũ giai nhị trọng, nhưng khi đối mặt với Tần Phong thất giai nhất trọng, lại ở thời điểm vừa đối mặt, thiếu chút nữa bị trọng thương.

...

Ở dưới sự công kích của Trấn Nguyên Thạch, Tần Phong liên tiếp lui về phía sau, trong lòng lại vừa sợ vừa giận.

Huyền bảo giống như núi nhỏ màu đen này, cũng không biết là bảo vật cấp bậc thế nào, rốt cuộc chấn động tới mức hai tay hắn không ngừng run rẩy, khí huyết trong cơ thể cuồn cuộn, có có cảm giác muốn phun ra máu.

- Tiểu tử này, trên người ngươi làm sao có thể có nhiều bảo vật như vậy được? Huyền bảo này, chí ít cũng phải là cấp bậc thất giai. Điểm mấu chốt là, một Vũ Tông ngũ giai như hắn, làm sao có khả năng chế luyện thi triển ra được.

Tần Phong chấn động kinh ngạc. Đồng thời, trong lòng hắn cũng có cảm giác phiền muộn vô cùng. Trước khi ra tay, dù thế nào hắn cũng không nghĩ ra, hắn sẽ bị Diệp Huyền làm cho phải chật vật như vậy.

- Ngươi cho rằng chỉ ngươi có bảo vật thôi sao?

- Keng!

Trong lúc liên tiếp lui về phía sau, Tần Phong nổi giận gầm lên một tiếng. Trên hai tay hắn, đột nhiên xuất hiện găng tay màu ngọn lửa đỏ dáng vẻ đáng sợ.

Bộ dạng tay này là hình dạng một đầu rồng, với gai nhọn dày đặc. Một quyền đánh ra, một tiếng rồng ngâm kinh người vang vọng bên trong thiên địa, kết hợp với lực hỏa diễm của bản thân Tần Phong, hóa thành một con cự long hỏa diễm, va chạm vào Trấn Nguyên Thạch.

Ầm!

Sóng công kích khủng khiếp không gì sánh kịp, cuốn theo tất cả tràn về phía bốn phương tám hướng.

Dưới lực trùng kích cực lớn, toàn thân Tần Phong lún vào trong nham thạch vài thước. Diệp Huyền lại bị lực lượng khổng lồ cắn trả, kêu lên một tiếng rên rỉ, sau đó thổ huyết bay ra ngoài.

Trong lòng Diệp Huyền thầm nghĩ không ổn. Lúc trước, ở dưới sự công kích của Tần Phong, hắn khống chế Trấn Nguyên Thạch, lại có cảm giác không có cách nào ổn định.

Điều này không phải nói rằng Trấn Nguyên Thạch kém hơn so với cái găng tay đầu rồng của Tần Phong, mà là huyền lực của hắn so ra kém hơn so với huyền nguyên của Tần Phong, dẫn đến uy lực của Trấn Nguyên Thạch căn bản không phát huy ra được.

- Tâm Dương Hỏa Vũ Hồn, phóng ra!

- Liệt Hỏa Phần Thiên Quyết... Long Viêm Khiếu Thiên!

Tần Phong hét lớn một tiếng. Trên đỉnh đầu hắn, một đoàn hỏa diễm Vũ Hồn nồng đậm mạnh mẽ bay lên. Trên hỏa diễm Vũ Hồn, khoảng chừng sáu vòng ngôi sao không ngừng chuyển động theo quy luật, tản ra khí tức khủng khiếp.

Trong lòng Diệp Huyền nhất thời giật mình kinh ngạc. Vũ Hồn này của Tần Phong không ngờ là sáu sao Vũ Hồn. Đối với Vũ Hồn mà nói, điều này tuyệt đối là một con số vô cùng nghịch thiên.

Chỉ là lúc này, hắn đã không quản được nhiều như vậy. Hắn toàn lực vận chuyển Trấn Nguyên Thạch của mình, ầm ầm rơi xuống.

Ầm Ầm!

Trấn Nguyên Thạch cực lớn, bị lực lượng khủng khiếp trực tiếp hất bay.

Toàn thân Diệp Huyền chật vật bay ngược lại phía sau. Áo bào trên người hắn đã bị nát bấy. kinh mạch trong cơ thể hắn chấn động xuất hiện từng vết rạn nứt. Một lực lượng hỏa diễm nồng đậm, ở trong thân thể hắn xông qua ngang dọc.

Khóe miệng Tần Phong, cũng tràn ra một tia máu tươi.

- Tiểu tử này...

Ánh mắt Tần Phong chợt lóe lên vẻ thâm độc. Hắn lại một lần nữa xông ra đầy vẻ hung bạo, mang tất cả đánh về phía Diệp Huyền.

- Chết cho ta!

Hắn rống to một tiếng, lực Vũ Hồn kết hợp với áo nghĩa hỏa diễn, đè ép về phía đỉnh đầu của Diệp Huyền.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi