HUYỀN THIÊN TÔN ĐẾ

Sưu sưu sưu.

Kiếm ảnh ngập trời và tấm võng lớn màu đen không ngừng va chạm, toàn bộ núi rừng trong nháy mắt vang lên tiếng nổ đùng đoàng kinh người, từng đạo từng đạo sóng trùng kích màu đen lấy nơi nổ tung làm trung tâm lan tràn ra chung quanh. Các nham thạch cây cối ở chung quanh trong nháy mắt bị đánh nát.

Mà chuyện quỷ dị chính là, ở ngoài phạm vi mà Bình Không Châu che đậy, ngay cả một chút gió cũng không có, trên từng cái cây to, lá cây vẫn không nhúc nhích.

- Kinh Đào Hãi Lãng Quyết!

Miệng rít lên một tiếng, thân thể Lữ Phong trong tiếng nổ hiện lên, toàn thân hắn toả ra quang mang mông lung, ánh mắt lóe sáng như đầy sao, tay đánh ra một quyền, giống như Giao Long ra thâm uyên. Hai đạo quyền uy màu đen hóa thành Giao Long gào thét, điên cuồng bao phủ về phía Diệp Huyền.

- Hừ, phá!

Diệp Huyền hừ lạnh, hắn nín thở ngưng thần, đôi mắt đột nhiên biến thành màu xanh, khóa chặt vị trí nơi mà hai cỗ quyền phong suy yếu nhất, lại dùng một kiếm chém vào trong đó.

Oanh ầm!

Trong tiếng nổ cực lớn, hai người cùng nhau bay ngược ra phía sau mười mấy trượng.

- Lữ Phong này không hổ là đệ tử nội viện, quá mạnh mẽ, quả thực làm cho người ta khiếp sợ. E rằng so với Tần Phong kia cũng không hề yếu hơn một chút nào.

Diệp Huyền âm thầm hoảng sợ, trong lúc đơn giản giao chiến, Lữ Phong đã mang đến cho hắn sự khiếp sợ cực lớn. Mặc dù người này chỉ là Võ Tônlụcgiai tam trọng, thế nhưng áp lực mang tới cho hắn so với Võ Vương thất giai như Tần Phong cũng không kém chút nào.

- Huyền lực của Huyền Diệp kia làm sao lại dày đặc như vậy cơ chứ?

So với Diệp Huyền đang kinh ngạc, sự khiếp sợ của Lữ Phong càng lớn hơn, dù làm thế nào cũng không có cách nào ức chế được.

Tuy rằng hắn chỉ là Võ Tônlụcgiai tam trọng, thế nhưng từ nhỏ công pháp, võ kỹ tu luyện đều vượt xa võ giả bình thường.

Dù cho là đối chiến với một ít Võ Vương thất giai nhất trọng phổ thông thì hắn cũng có thể chiến đấu một hồi.

Mà trước đó, một đòn toàn lực của hắn không ngờ lại không thể đánh giết được Diệp Huyền, trái lại còn thực lực ngang nhau, chuyện này ngay lập tức khiến cho hắn khiếp sợ không thôi.

- Hắn chỉ là một tên Võ tông ngũ cấp tam trọng, làm sao có thể có Huyền lực mãnh liệt như vậy. Lại có thể ngăn cản được một đòn toàn lực của ta cơ chứ?

Lữ Phong cảm thấy khó hiểu.

Trong lúc hắn đang nghi hoặc, Diệp Huyền đã lần thứ hai bắn tới.

- Chết!

Lăng Hư Chi Vũ màu tím xanh xuất hiện ở sau lưng của hắn, từng tia chớp lập lòe, Diệp Huyền đâm một kiếm về phía Lữ Phong.

Sưu!

Trường kiếm màu đen giống như một đạo tia chớp màu đen, xẹt qua chân trời, dưới tốc độ của Lăng Hư Chi Vũ gia trì làm cho người ta phản ứng không kịp. Hai mắt chỉ kịp nhìn thấy có một đạo tia sáng màu đen hư vô xẹt qua hư không, kiếm khí sắc bén vô cùng thì nó đã đã đi tới trước mặt Lữ Phong rồi.

Đối với đệ tử Huyền Cơ Tông, đương nhiên Diệp Huyền sẽ không có chút nương tay nào cả.

- Không được!

Lữ Phong giật nảy mình, vào lúc này, hắn đã không suy nghĩ được vì sao Huyền lực của Diệp Huyền lại hùng hậu như vậy nữa.

Trong thời khắc nguy cấp, trong tay hắn đột nhiên xuất hiện một sợi xích màu đen, những xiềng xích màu đen này vừa mới xuất hiện thì lại giống như sống lại. Trong tiếng vang leng keng, xiềng xích đột nhiên quấn quanh lên trọng kiếm màu đen mà Diệp Huyền đang đâm ra.

Trọng kiếm màu đen và xiềng xích màu đen kịch liệt va chạm, liên tiếp tạo ra vô số tia lửa.

- Tù Ma Tỏa Liên, cấm cho ta!

Leng keng keng.

Sợi xích màu đen cực kỳ linh hoạt, trên mặt hiện ra vô số phù văn, tỏa ra khí tức nồng đậm, giống như một con rắn lớn hướng về phía Diệp Huyền, nhanh chóng bò qua.

- Đây là cái gì?

Diệp Huyền kinh hãi, Lăng Hư Chi Vũ sau lưng lập lòe, thân thể đột nhiên bắn lên trên không, thoát khỏi phạm vi công kích của xiềng xích màu đen.

- Hả? Linh bảo phi hành, ngươi cho rằng chỉ có ngươi mới có thể lăng không phi hành hay sao?

Lữ Phong thấy vậy miệng nở nụ cười quỷ dị, sưu, tiếp theo sau lưng của hắn đột nhiên xuất hiện một tầng cánh chim bằng Huyền lực trong suốt. Cánh chim chấn động, cả người phóng lên trời, phóng thẳng về phía Diệp Huyền.

Mà xiềng xích màu đen trong tay hắn lại giống như là một con rắn độc, chỗ đầu sắc bén của xiềng xích nhanh như tia chớp đâm về mỗi một vị trí trên thân thể Diệp Huyền.

Leng keng keng!

Bên trong tiếng nổ đùng đoàng, trọng kiếm màu đen của Diệp Huyền và xiềng xích màu đen trong nháy mắt đã giao chiến hàng chục, hàng trăm lần, bùng nổ ra gợn sóng trùng kích kinh người.

- Đó là, linh kỹ phi hành?

Nhìn thấy cánh chim Huyền lực sau lưng Lữ Phong, Diệp Huyền âm thầm hoảng sợ. Linh kỹ phi hành chính là một loại linh kỹ vô cùng quý giá, coi như là ở bên trong Huyền Vực thì cũng vô cùng ít ỏi.

Càng đặc thù chính là, đại đa số linh kỹ phi hành, lúc tu luyện đều cần một ít điều kiện đặc thù, có thứ cần võ hồn phù hợp. Có thứ lại cần tài liệu quý giá, bởi vậy người có thể tu luyện thành linh kỹ phi hành, thường thường đều là một ít thiên tài vô cùng nghịch thiên.

Mà cái xiềng xích màu đen kia cũng như thế, chỉ có vẻn vẹn một chút mà Diệp Huyền đã có thể nhìn ra, xiềng xích màu đen này không chỉ là một cái Huyền binh cấp bảy, đồng thời cũng là một cái sản phẩm của luyện kim.

Mỗi một lần hắn bổ lên trên xiềng xích màu đen kia đều sẽ có một cỗ lực lượng không tên thẩm thấu đến, có thể thấy được phù văn điêu khắc ở trên xiềng xích màu đen kia ẩn chứa lực lượng đặc thù như thế nào.

Bất kể là xiềng xích màu đen hay là linh kỹ phi hành, tất cả đều mang tới rung động rất lớn cho Diệp Huyền.

Tuy rằng Lữ Phong này chỉ là một tên Võ Tônlụcgiai tam trọng, thế nhưng lại đáng sợ không kém gì một ít Võ Vương thất giai.

- Huyền Cơ Tông vì đối phó ta, không ngờ lại hạ tiền vốn lớn như vậy a.

Huyền Binh cấp bảy, Bình Không Châu cấp bảy, Diệp Huyền không tin, những thứ này đều là lá bài tẩy trên người của tên Lữ Phong kia. Rất có thể là Huyền Cơ Tông vì muốn đánh giết mình mà cố ý đưa cho Lữ Phong.

Trong lúc suy nghĩ như vậy thì trong nháy mắt Diệp Huyền đã cùng với Lữ Phong giao chiến được mấy trăm chiêu.

Phía chân trời được Bình Không Châu bao phủ, đâu đâu cũng có bóng đen lít nha lít nhít, bắn ra gợn sóng kinh người.

Hai người từ bầu trời chiến đến mặt đất, lại từ mặt đất chiến lên đến bầu trời, mà chỗ bọn họ đi qua, tiếng nổ không ngừng vang vọng, đồng thời cũng hóa thành một đống phế tích.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi