HUYỀN THOẠI CHUÔNG GIÓ



- Không còn quan trọng gì nữa, tất cả đã qua rồi, và tất cả rồi cũng sẽ chỉ còn là kỉ niệm. Cả chuyện giữa tôi và Huy Linh cũng thế, sẽ là kỉ niệm. Nắng Hạ cất lời nhẹ nhàng.

Huy Linh hơi tái mặt:

- Nắng Hạ! Ý của em là sao?

- Sau này…sau này giữa tôi và anh sẽ chẳng còn liên quan tới nhau gì nữa. Anh có con đường riêng của anh, còn tôi, tôi cũng có con đường riêng của mình. Anh không cần bận tâm đến một con nhỏ ngốc nghếch như tôi nữa đâu.

Nghe những lời Nắng Hạ vừa nói, lòng Huy Linh đau đớn. Cảm giác sợ hãi ngập tràn khiến Huy Linh gần như mất bình tĩnh. Anh vội đưa tay định nắm lấy tay Nắng Hạ nhưng cô đã kịp rụt tay lại và giữ một khoảng cách an toàn với anh. Giọng Huy Linh như van lơn:

- Xin em…xin em đừng nói vô tình như thế có được không Nắng Hạ. Nắng Hạ ơi! Những ngày qua không có em, tôi đã khổ sở như thế nào em có biết không? Tại sao em lại giữ kín mọi chuyện mà không nói cho tôi biết gì cả, tại sao lại để chịu ấm ức một mình như thế? Tại sao lại không cùng chia sẻ với tôi những điều trong cuộc sống của mình?

- Lỗi là do tôi sao?

- Ý tôi không phải là như vậy.

Nắng Hạ cười nhẹ:

- Có lẽ Hương Lan đã nói rõ mọi chuyện cho anh nghe nên anh mới có mặt ở đây phải không? Nếu như Hương Lan không nói gì cả thì liệu rằng anh có tự mình đến đây và xin lỗi tôi như thế này không? Chắc là không nhỉ?

- Vì tôi có chút hiểu lầm…

Nắng Hạ cắt ngang:


- Cho dù anh không rõ mọi chuyện nhưng cũng không thể xử sự với tôi như thế. Đã mang danh là người yêu của nhau mấy tháng rồi mà anh còn nghĩ tôi là người xấu xa đến thế ư? Là anh không tin tôi. Sống mà không có niềm tin với nhau thì sống làm sao được?

- Tôi biết tôi sai rồi, tôi sẽ sửa và thay đổi tất cả, chỉ mong em hãy tha thứ và trở về bên tôi. Chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu, và tất cả sẽ lại tốt đẹp như xưa.

Nắng Hạ lạnh lùng:

- Trước sau gì chúng ta cũng phải chia tay nhau, sớm hơn dự định như thế này cũng tốt. Mình chia tay nhau từ đây cho bớt đau khổ đi. Chia tay từ giờ phút này.

Huy Linh chết lặng người.

Anh như đang tự an ủi mình, đôi bàn tay anh đã run lên vì sợ hãi:

- Nắng Hạ! Nắng Hạ đang đùa tôi phải không? Nắng Hạ đừng đùa ác như thế có được không? Nắng Hạ hiểu rõ tôi yêu Nắng Hạ nhiều đến mức nào mà. Thiếu Nắng Hạ tôi sẽ sống làm sao đây? Nắng Hạ đừng đùa ác với tôi như thế, xin em đừng đùa tôi như thế, đừng đùa như thế nữa có được không?
- Chẳng phải Huy Linh đã có Ánh Tuyết rồi đó sao. Huy Linh cũng đã từng hứa rằng sẽ che chở, bảo vệ cho người ta suốt cuộc đời này, hứa rằng sẽ cưới người ta về làm vợ rồi mà. Nắng Hạ cảm thấy có gì đó như đang chẹn cổ họng cô lại khiến cho những lời cô vừa nói ra thật khó nhọc. Cô biết mình đã bị tổn thương.

Huy Linh cuống quýt giải thích:

- Không phải như vậy. Khi nói ra những điều ấy tôi còn quá nhỏ, tôi còn chẳng nhớ nổi rằng mình đã từng nói ra những điều ấy nữa. Tôi…tôi…

Huy Linh vò đầu bất lực, anh không biết nói gì cho Nắng Hạ hiểu cả:

- Cả cuộc đời tôi từ khi sinh ra đến giờ thì Nắng Hạ là người con gái tôi yêu nhất trên đời. Tôi yêu em Nắng Hạ, tôi không thể sống mà không có em được.


- Huy Linh đừng nói nữa. Trước khi cái tên Nắng Hạ xuất hiện trong cuộc đời Huy Linh thì Huy Linh vẫn sống tốt đấy thôi.

- Trước đây khi chưa có em, tôi chưa yêu một ai cả. Nhưng rồi em xuất hiện rồi đi vào ngự trị trái tim tôi thì tôi không thể sống nếu không có em được nữa. Nắng Hạ. Nắng Hạ hãy tha thứ cho tôi, quay về đi Nắng Hạ.

Nắng Hạ nói trong nghẹn ngào:

- Tôi biết, từ khi quen tôi Huy Linh cũng đã phải chịu nhiều đau khổ. Tôi chỉ biết làm tổn thương Huy Linh hết lần này đến lần khác. Còn tôi, sống với cái danh ảo là người yêu của Huy Linh cũng chẳng sung sướng gì. Những ngày qua, lúc tôi đau khổ nhất, lúc tôi buồn phiền nhất thì Huy Linh lại ở bên một người con gái khác để an ủi dỗ dành người ta. Khi tôi cần Huy Linh nhất thì cũng là lúc Huy Linh quay lưng lại với tôi, tôi đã cố gắng để giải thích cho Huy Linh hiểu nhưng Huy Linh đâu cho tôi cơ hội. Tôi chẳng còn biết thế nào là đúng thế nào là sai nữa. Phải chăng ở một nơi xa lạ thế này, tôi mãi là một kẻ cô độc?

- Tôi…tôi…xin lỗi Nắng Hạ. Huy Linh không biết phải nói gì cho Nắng Hạ hiểu và tha thứ cho anh. Thực sự lần này anh đã làm cho cô bị tổn thương quá nhiều. Nhìn Nắng Hạ, biết cô đang đau khổ, lòng anh cũng tan nát.

- Huy Linh hãy coi tôi như một cơn gió thoảng qua nhanh chóng, rồi sẽ có người con gái khác xứng đáng với Huy Linh hơn, và Huy Linh hãy giành tình yêu của mình cho người con gái ấy. Với tôi, Huy Linh cũng sẽ mãi là một người anh trai. Cảm ơn vì trong suốt thời gian qua Huy Linh đã bên cạnh tôi, sau này chúng ta sẽ là những người xa lạ không còn quen biết nữa, cầu chúc cho Huy Linh luôn hạnh phúc. Chúng ta sẽ trở thành những người xa lạ. Huy Linh nhé! Như thế là sự giải thoát cho cả hai đó Huy Linh à.

Huy Linh xúc động:

- Chỉ là một người anh trai không hơn không kém ư? Huy Linh cắn răng nén giọt nước mắt vào trong : - Nắng Hạ đã coi tôi như vậy thật sao?

Nắng Hạ im lặng đồng tình, giọng Huy Linh run run:

- Sau này chúng ta sẽ là những người xa lạ, không ai liên quan gì với ai sao?

-…


Sống mũi cay cay…

Huy Linh đã khóc, nước mắt anh đã rơi, trái tim anh như bị ai bóp nát. Hụt hẫng, bất ngờ, nỗi đau vò xé cõi lòng anh. Anh quay sang ôm chầm lấy Nắng Hạ như sợ cô biến mất và nói:

- Không. Không. Đừng làm như thế Nắng Hạ ơi. Tôi biết tôi sai rồi, đừng trừng phạt tôi như vậy. Nắng Hạ muốn tôi làm gì tôi cũng chịu, chỉ xin Nắng Hạ đừng nói lời chia tay vội vã thế. Sẽ như thế nào đây nếu không có em bên cạnh, sẽ như thế nào đây nếu không nghe em nói, được nhìn em cười hằng ngày? Nắng Hạ…

- Huy Linh ơi! Không ai đi xin được ban tình yêu cho mình từ người khác cả. Đó không phải là tình yêu. Chuyện của chúng ta nên chấm dứt thôi. Huy Linh là người như thế nào mà lại đi cầu xin tình yêu từ một người con gái như tôi chứ? Ai lại cầu xin như thế hả Huy Linh. Tôi là nắng mùa hè, mà đã là nắng rồi thì phải là của đất trời chứ không phải của riêng ai được đâu. Bỏ tôi ra đi.

Huy Linh buông thõng tay, anh như mất hết lý trí, anh khụy xuống, cúi đầu cho những giọt nước mắt tuyệt vọng, khổ đau rơi rớt. Huy Linh chỉ hỏi được một câu cuối cùng là:

- Chẳng lẽ chuyện của chúng mình lại chấm dứt từ đây sao Nắng Hạ?

Nắng Hạ đã bật khóc theo Huy Linh. Cô cố gắng kìm lại nhưng không được, cô bỏ chạy vào trong mà không nói thêm lời nào. Cô cũng đau khổ lắm chứ. Nhưng rồi sau này anh sẽ hiểu vì sao cô lại làm như vậy. Cô vừa làm một việc rất tàn nhẫn, làm Huy Linh tổn thương thêm một lần cuối cùng này nữa, lần tổn thương đau đớn nhất, khó lành nhất.



*****************



Nắng Hạ ngồi vu vơ trông ra xa. Đêm thung lũng bao giờ cũng mát, đầy gió tinh khôi và yên bình. Vậy là đã hai ngày trôi qua kể từ khi Huy Linh rời khỏi nhà cô Lan mà khồn một lời chào tạm biệt, không một tin tức nào cả.

Dường như cô và Huy Linh đã trở thành những người xa lạ thật rồi. Và sự thật là cô và anh đã chia tay nhau.

Đêm lạnh với những cơn gió rất sắc, sắc đến nỗi cứ mỗi lần nó lướt qua làn da của Nắng Hạ, cô đều rùng mình.

Đêm nay, lại một đêm không có trăng và sao. Dạo này trời cứ mãi âm u và thê lương như vậy. Thôi, đã qua rồi miền kí ức ấy. Miền kí ức mà gắn liền với cái tên Huy Linh, gắn liền với biết bao điều kì diệu. Đã bốn tháng trôi qua, bạn bè của cô chắc ai cũng đều đang tất bật với một năm học mới, năm học cuối cùng của một thời hoa đỏ. Ở cái tuổi 18 đầy mộng mơ này, những ước mơ bay ra khỏi ngoài vũ trụ cũng không có gì là lạ lẫm cả. Nắng Hạ đã từng ước được đặt chân lên vùng đất mới mà chưa ai khám phá ra. Cô đã từng ước được đỗ vào một trường đại học nổi tiếng, được làm thêm, được,…


Và còn nhiều điều, nhiều điều tuy bé nhỏ nhưng đẹp và thơ mộng khác nữa cô vẫn chưa thực hiện được. Bây giờ tất cả đều bị gác lại sau lưng. Trước mặt cô, một vùng trời mới hiện ra không chỉ với một màu hồng qua ô cửa sổ lớp học mà cô vẫn ngồi lặng im để ngắm. Con đường nhỏ cô đang đi, lòng vòng và khó khăn quá. Bỗng dưng xuất hiện cái tên Huy Linh trong cuộc đời của cô, mọi việc đều bị xáo trộn hoàn toàn. Cứ nghĩ về Huy Linh, lòng cô lại đau nhói, không biết giờ này anh đang làm gì, có đau khổ và dằn vặt như Nắng Hạ không. Hay là anh đang vui vẻ bên cạnh Ánh Tuyết mà quên hẳn cái tên Nắng Hạ rồi. Có lẽ, Nắng Hạ cũng chỉ là một cơn gió thoáng qua đời Huy Linh như cô đã từng nói.

****************



Nhỏ Ánh Tuyết đã đùng đùng bỏ về mà không báo trước với ai cả. Còn lý do nào khác ngoài chuyện liên quan đến Nắng Hạ. Nhỏ khóc sướt mướt vì những lời lẽ mà Huy Linh đã nói với mình. Anh không mắng chửi cô, không thô bạo với cô mà chỉ nói rằng:

- Cô đừng ở đây nữa, cô về đi. Tôi không muốn nhìn thấy cô, hãy đi đi và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi. Tôi chỉ cần Nắng Hạ , một mình Nắng Hạ thôi. Tôi không cần loại phụ nữ như cô. Trước đây, cô trong sáng là thế, ngây thơ là thế. Thôi, cô đi ngay đi, rời khỏi đây cho tôi. Nói rồi anh đi thẳng về phòng và đóng sầm cửa lại mặc cho nhỏ ta có khóc lóc , van lơn, giải thích gì đi chăng nữa.



Việc không có Nắng Hạ bên cạnh đúng là một điều khổ sở với anh. Chưa bao giờ anh thấy đau khổ như lúc này, chưa một người con gái nào làm anh suy sụp như thế này. Hụt hẫng như vừa mất đi một thứ quý giá nhất của cuộc đời, anh dựa tường, im lặng thẫn thờ ngồi một mình. Anh ra vườn hoa, luống hoa tím anh dành riêng cho Nắng Hạ nay đã vươn lên sống mạnh mẽ và sánh ngang với những loài hoa khác. Anh nhớ đã có lần anh hỏi Nắng Hạ là tại sao lại thích màu tím. Cô đã nói rằng vì màu tím là màu của thủy chung. Nhìn màu tím vừa toát lên vẻ dịu dàng, êm ái lại vừa có nét rất cứng rắn, mạnh mẽ. Màu tím là sự giao hòa giữa màu nóng và màu lạnh. Chính vì vậy nó được coi như là một sự giao thoa giữa đất và trời. Nghe Nắng Hạ nói thế mà anh cũng thấy yêu màu tím hơn.



Luống hoa còn đây , vậy mà cô đã đi xa mất rồi. Không có chủ của mình, chúng cũng như đang buồn cùng với nỗi buồn của anh. Anh đau đớn, trái tim anh như tan thành trăm mảnh.

Một buổi chiều muộn đến cũng như bao buổi chiều khác. Mặt trời lơ lửng quay về tổ ấm, hàng vạn tia nắng cuối ngày phủ khắp nơi đây. Ngày nào kia, anh còn đang dang rộng vòng tay ôm gọn lấy bờ vai bé nhỏ của Nắng Hạ, chỉ cho cô cảnh hoàng hôn nơi đây đẹp tuyệt. Cô im lặng trong vòng tay ấm áp của anh, ngoan ngoãn như một cô bé dịu hiền dưới sự chở che của anh. Vì sao cô im lặng như thế? Vì cô đang ngủ mà. Anh khẽ mỉm cười, nụ cười chua xót và đắng cay. Màu tím nơi đây không còn nhìn thấy bóng dáng Nắng Hạ, cũng chẳng buồn thắm lại nữa. Tất cả đều mờ đi qua đôi mắt rưng rưng lệ của Huy Linh, chỉ duy nhất có hình ảnh cô- người con gái anh yêu là vẫn còn đậm nét.

Vườn cây yêu thương, nơi mà anh và cô cùng nhau vun đắp nên bao giây phút thơ mộng giờ cũng chỉ còn là một nơi im lặng và u hoài. Khi nào thì nơi đây mới lại có được tiếng cười của Nắng Hạ , cho đến bao giờ thì đi bên cạnh anh lại là Nắng Hạ đây.

Nụ hôn anh trao cô trong chiều mưa lạnh vẫn như chưa hết dư âm hạnh phúc, chiếc giường tre nhỏ anh ôm gọn được cô trong lòng,…Ôi! Vậy mà giờ đây tất cả chỉ là quá khứ. Đúng , đã là quá khứ rồi. Nắng Hạ là người yêu của anh. Đúng, đã từng là như thế….

*************

Không thể chấp nhận được sự thật anh và Nắng Hạ đã chia tay nhau, ngày nào Huy Linh cũng lang thang một mình trên khắp thung lũng ngoài vườn hoa của mình. Tìm lại hình bóng thân quen của Nắng Hạ, làm cách nào để anh và cô có thể bắt đầu lại như chưa có chuyện gì xảy ra. Câu chuyện cũng chẳng có đầu, có cuối, chỉ vì chút hiểu lầm mà cả 2 đều trách nhau, giận hờn nhau để giờ đây phải xa nhau. Cả Huy Linh và Nắng Hạ không một ai có lỗi cả. Vậy mà cuối cùng Huy Linh lại là người phải hứng chịu tất cả. Có lẽ là vì chỉ có Huy Linh cần Nắng Hạ. Nói ra lời chia tay chắc Nắng Hạ cảm thấy thoải mái và dễ chịu lắm. Bởi vì cô luôn muốn được bay nhảy, tự do mà. Một cuộc tình đã tan vỡ, và chỉ có một bên đối phương đau khổ. Hàng ngày anh ngồi lặng im trong phòng, ánh mắt của anh như vô hồn. Nỗi đau tinh thần khiến anh trở nên u uất như vậy. Ở nơi xa, Nắng Hạ có còn nhớ đến anh, có còn nhớ người có cái tên Huy Linh đã từng theo sát cô, cho chở và bảo vệ cô hết khả năng có thể. Bên cạnh cô đã có Quốc Nam, một người cũng yêu thương cô tha thiết. Cô sẽ chẳng còn điều gì nuối tiếc về quá khứ cả. Người Huy Linh đem lòng yêu mến đang hạnh phúc trong vòng tay yêu thương của người khác, bên người đã là bạn với anh biết bao năm trời. Đau đớn quá, chua xót quá. Nghĩ thế thôi nước mắt anh lại trào ra, có phải chăng những giọt lệ ấy chính là lời kết cho cuộc tình của anh.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi