HUYỀN THOẠI CHUÔNG GIÓ



Không thể im lặng được nữa, Huy Linh nặng nề:

- Cô ấy không còn trong khu chính trị nữa đâu ạ.

Tất cả cùng giật mình:

- Thế con bé đi đâu rồi?

Huy Linh cúi mặt:

- Con cũng không biết, bắt đầu từ tối qua thì cô ấy đã không trở về đây nữa rồi.

Mọi người lo lắng hơn, ngỡ có chuyện gì đã xảy ra với cô rồi. Cho đến lúc này thì tất cả mới nhận ra được sự khác biệt của Huy Linh. Đôi mắt anh mệt mỏi và thâm quầng trùng xuống đầy đau khổ, tay anh bị thương, cả ở trên mặt nữa, quần áo anh mặc còn in hằn vụ xô xát của anh với Hữu Trí tối qua. Không thể giấu hơn được nữa, Huy Linh đành thú thật với mọi người. Sống mũi cay cay, dù không muốn đó là sự thật nhưng Huy Linh cũng phải nói ra suy nghĩ của mình:

- Con nghĩ chuyện rắc rối ngày hôm nay xảy ra cũng phần nào là ở Nắng Hạ. Nhắc đến đây, Huy Linh cảm thấy hụt hẫng, gọi tên cô, giọng anh vẫn thân mật như ngày nào. Không! Anh không thể mù quáng mãi với tình yêu mà chứa đầy sự giả dối này nữa. Nắng Hạ làm mọi người tổn thương như thế là quá đủ rồi.

- Ý con là sao? Ta không hiểu.


- Ý của con là...Nắng Hạ...chính cô ta đã tiết lộ bí mật của bản thân của mình cho người ngoài biết.

- Nhưng Nắng Hạ làm như thế để làm gì chứ? Nó đâu có lợi gì trong việc này? Mẹ Huy Linh dường như vẫn không thể nào chấp nhận: - Con ơi, ta không tin con bé lại là người như thế, ta đã sống với nó một thời gian rồi, ta hiểu nó, chắc chắn nó không là chuyện đó đâu. Ta không tin.

- Mẹ đừng để cô ấy lừa nữa, vậy chuyện đã xảy ra ở nhà Hữu Trí thì mẹ có tin được không? Bây giờ tạm thời gác chuyện của con lại, chúng ta hãy tìm cách giải quyết chuyện gia đình đang gặp phải đã.
Một lát sau Huy Linh xin phép về phòng thay đồ, lát nữa sẽ quay lại sau. Vừa bước chân ra hành lang, mọi người đã xúm lại hỏi chuyện anh. Huy Linh như quay cuồng, bước chân anh vội vã hơn, anh trốn chạy những câu hỏi như ngàn mũi dao đâm nát tim anh.

Khép chặt cánh cửa lại, Huy Linh không kìm nén được cảm xúc thêm nữa, giọt nước mắt lại một lần nữa chảy dài trên khuôn mặt đau khổ của anh.

Có đúng là em đã làm chuyện đó không Nắng Hạ? Em trả lời đi chứ Nắng Hạ, sao em lại nỡ đối xử với anh như vậy? Em đang ở đâu? Hay em đang cười đùa bên ai kia? Anh phải làm sao đây? Phải làm sao đây cho em vừa lòng? Trái tim anh đã tan nát vì em rồi, giờ cả nội và bố mẹ cũng không thể chấp nhận được chuyện của chúng mình. Em...về đây đi, về bên anh, và nói cho anh nghe tất cả, hãy nói rằng tất cả chỉ là hiểu lầm, là tại vì em bị ép buộc. Hãy xuất hiện trước mặt anh và nói cho anh hiểu ra đi, làm sao anh tin được chuyện này đây. Sự thật không phải là như vậy phải không? Nắng Hạ, rốt cục thì em đã đi đâu vậy?

Bí mật của cả vương quốc vậy mà gia đình Huy Linh lại đưa một cô bé trên thế giới ngoài kia về đây, lại còn giới thiệu làm người yêu cho con trai họ, nó thể hiện việc giao kết giữa thế giới nơi đây và thế giới trên kia, không bao giờ, muôn đời không được phép như vậy. Người dân nơi đây không chấp nhận sự chung lộn hoà hợp đó.

Bố mẹ Huy Linh là người làm chủ nơi đây mà đã không tôn trọng nguyên tắc bao đời nơi đây, không tôn trọng người dân nơi đây thì làm sao có thể tiếp tục cai quản vương quốc nơi đây được.

Rồi còn mấy ông chức cao trong đây vốn đã ghen ghét với gia đình Huy Linh, nhân cơ hội này họ bắt bẻ đủ thứ chuyện. Chưa biết chừng gia đình Huy Linh sẽ bị phế chức, làm chủ mà không còn được lòng dân thì ai còn theo nữa? Phải làm sao đây khi Nắng Hạ vẫn không thấy tung tích? Cô đã đi đâu rồi?

Huy Linh lo lắng cho Nắng Hạ nhiều hơn khi mọi người ai cũng đòi gặp cô để chất vấn hỏi tội. Giờ này cô đang ở đâu, hay là cô đã bị người dân bắt lại và đang hành hạ rồi? Lòng anh như lửa đốt, cả gia đình anh và Nắng Hạ đều đang gặp nguy hiểm mà anh không thể nào bảo vệ được cho ai cả, anh chỉ biết im lặng mà bất lực. Tại sao mọi chuyện lại xảy ra như thế? Ai chỉ cho anh biết được anh nên làm gì đây?




Cả ngày hôm nay gia đình Huy Linh lại bị chất vấn, một ngày đầy vất vả và mệt mỏi. Chỉ nay mai thôi là gia đình anh sẽ phải đứng trước người dân để tuỳ vào mức độ nặng nhẹ mà xử phạt. Đến bây giờ rồi mà Nắng Hạ vẫn chưa thấy đâu, cô đã biết chuyện chưa? Cô có biết được gia đình anh đang khổ sở vì cô như thế nào không? Tại sao cô không trở về đây để cùng chịu vượt qua lần gian khổ này? Mà cũng không thể được, Huy Linh đã nói với cô là cô đừng bao giờ xuất hiện trước mặt anh và gia đình anh nữa mà,làm sao cô có thể xuất hiện được chứ.

Nỗi nhớ Nắng Hạ da diết nhưng vẫn phải kiềm chế lại làm Huy Linh khó chịu vô cùng, anh cũng không thể nào tha thứ cho lỗi lầm của cô trong buổi tối hôm ấy. Anh yêu cô, anh muốn cô chỉ là của riêng anh mà thôi, có thể anh ích kỷ, nhưng điều đó có gì là sai đây? Vậy mà cô lại tay trong tay với người khác trao cho nhau nụ hôn chất ngất yêu thương. Nỗi hờn ghen cứ dâng mãi trong lòng làm anh tức tối, mệt mỏi. Sau khi an ủi chia sẻ cùng mọi người trong gia đình, anh lững thững bước về phòng mình trong ánh mắt dòm ngó của mấy cô hầu gái, anh cũng chẳng còn tâm trạng nào để ý đến mấy chuyện đó. Tất cả giờ đây đối với anh đều là vô nghĩa.
Một mình trong căn phòng vắng lặng, anh thấy sợ nỗi cô đơn trống trải biết bao. Đau đớn khi mất Nắng Hạ, bất lực với bao nhiêu sự việc xảy ra cho gia đình anh, đôi mắt anh vô hồn nhìn vào hồ nước. Trước mặt gia đình anh phải cố gắng tỏ ra là người mạnh mẽ cứng rắn, để giờ đây anh lại âm thầm gặm nhấm nỗi đau của chính mình. Ý nghĩ chạy đi tìm Nắng Hạ cứ thôi thúc mãi trong lòng thế nhưng anh lại không thể, sự ghen tuông hờn giận trong lòng anh vẫn chưa hề nguội lạnh chút nào.

Người ta sợ gia đình Huy Linh đã đưa Nắng Hạ về thế giới của cô, sau khi nghe gia đình anh một mực nói rằng Nắng Hạ mất tích trong vương quốc này thì mọi người cũng đã tạm thời tin, công việc đi tìm Nắng Hạ cần thiết hơn bao giờ hết.

Người ta đã tìm Nắng Hạ ở tất cả những ngõ nghách trong vương quốc mà không tìm thấy bóng dáng Nắng Hạ đâu. Huy Linh hốt hoảng khi nghe Hữu Trí nói rằng anh không hề gặp lại Nắng Hạ một lần nào từ buổi tối hôm đó, cô không quay trở lại nhà anh ta, vậy cô đã đi đâu mới được chứ?

Buổi trưa, khi Huy Linh đang dựa mình trên chiếc ghế cùng với gia đình trong phòng ăn thì Hương Lan vội vã chạy vào và đưa ra một phong thư đã bóc, cô tìm được được dưới gối của Nắng Hạ khi đang dọn phòng cho cô.

Đó là lá thư mà Hữu Trí đã gửi cho Nắng Hạ, Huy Linh đã đưa nó cho cô, anh còn nhớ rõ dòng chữ ghi bên ngoài. Anh vội vã đọc nó, khuôn mặt anh biến sắc khi đọc nó, anh gần như bất động, khoé mắt anh, giọt nước mắt lăn xuống với bao cảm xúc lẫn lộn. Giờ thì anh đã hiểu ra tất cả, tại sao Nắng Hạ lại nói dối anh để đến nhà Hữu Trí? Tại sao cô lại nói anh đã hiểu nhầm cô, cô có nỗi khổ của riêng mình, tại sao anh lại không nghe cô giải thích, sao lúc ấy anh lại có thể hồ đồ được như vậy? Anh cũng hiểu rõ chuyện hôm nay nhà anh gặp phải là do ai mà ra.

Nắng Hạ ơi, em đang ở đâu? Huy Linh đi nhanh ra ngoài cửa, anh nói lại:


- Con phải đi tìm Nắng Hạ. Nắng Hạ, em ở đâu mới được chứ?

Giờ đây, trong lòng anh lại có thể ấm áp trở lại khi biết Nắng Hạ ngày nào của anh vẫn là cô gái ngây thơ thánh thiện, anh có thể biết cô không phản bội anh, tình yêu của cô dành cho anh vẫn nguyên vẹn như cô nói. Nỗi lo lại ngập tràn trong lòng anh. Trong đêm một mình ấy, cô đã đi đâu? Cô sẽ như thế nào đây nếu bị oan ức nhiều đến thế? Hay phải chăng đã có chuyện gì xảy ra với cô rồi? Nắng Hạ ơi, chờ anh đến nhé, hứa với anh là sẽ bình an trở về cạnh anh em nhé.


Huy Linh đã dong duổi khắp các ngõ nghách mà Nắng Hạ vẫn không thấy đâu, điều đó càng làm anh ân hận, nỗi ân hận rày vò anh từng giây từng phút. Tại sao ông trời cứ mãi thử thách tình yêu của 2 người vậy?

Càng cố gắng tìm Nắng Hạ càng không thấy, người ta dường như không thể chờ đợi tiếp tục được nữa, họ quyết định sẽ đưa vấn đề gia đình Huy Linh ra trước toàn thể dân chúng xử phạt mà không cần sự có mặt của Nắng Hạ. Nắng Hạ như đã không còn tồn tại trong Vương quốc này, nỗi đau như làm tê liệt gia đình Huy Linh, chẳng một ai còn tâm trạng mà nghĩ đến vấn đề mà chính bản thân mình đang gặp phải nữa. Có lẽ lần này, gia đình Huy Linh sẽ không còn sự tín nhiệm của mọi người nữa, như thế thì khả năng tiếp tục làm chủ trong Vương quốc này cũng thật là quá mong manh.

Nội giờ đây trên khuôn mặt đã hiện rõ tuổi già, xung quanh như đã bao trùm toàn bộ một màu đen, ánh sáng nào có thể lọt qua đám mây dày này để soi lối cho gia đình Huy Linh đi tiếp chặng đường còn lại? Ánh sáng của cuộc đời Huy Linh, em đang nơi đâu Nắng Hạ, hãy về đây cạnh anh, cho anh thêm sức mạnh, cho anh niềm tin sống tiếp đi chứ. Gia đình anh vì cô mà xảy ra chuyện này, nếu cô còn sống, chắc chắn cô sẽ không im lặng như thế này. Chẳng lẽ nào...

Nghe tin ngày mai gia đình Huy Linh phải đứng trước người dân để giải thích mọi chuyện rõ ràng về xuất thân Nắng Hạ, và tuỳ thuộc vào mức độ nặng nhẹ mà sử phạt gia đình anh. Huy Linh nghe xong thông báo ấy, anh không tỏ thái độ gì, chỉ buông tiếng thở dài và ngồi thẫn thờ nhìn vào trong không trung. Anh phát điên lên mất, anh sắp không thể chịu nổi nữa rồi. Nắng Hạ ơi, ở nơi nào, em có biết anh đang nhớ em lắm không? Vì ích kỷ, vì không tin tưởng em mà anh đã hết lần này đến lần khác làm em tổn thương, lại một lần nữa anh đánh mất em, một lần nữa anh để chúng ta đi ngang qua nhau mà không thể bên cạnh nhau suốt cuộc đời. Anh đâu có muốn như vậy, tất cả cũng chỉ vì anh quá yêu em mà. Về đây bên anh đi Nắng Hạ, đừng rời xa anh, anh không thể sống mà thiếu em, anh không thể. Về bên anh đi em, cho anh thêm một lần nữa sửa sai, cho anh có cơ hội bù đắp cho em đi mà. Nắng Hạ! Anh nhớ em, nhớ đến điên dại cả người. Em đang ở đâu? Ở đâu vậy Nắng Hạ? Em ơi! Sao lại cứ im lặng như thế chứ?

Khung cảnh hôm nay làm náo nhiệt cả một vùng, người dân khắp xa gần kéo về tham dự cuộc họp quan trọng này. Ngay dưới sân khấu, tất cả những nhân vật quan trọng đều đã có mặt đông đủ, họ bàn tán rì rầm những vấn đề liên quan đến Nắng Hạ, họ hỏi nhau liệu Huy Linh và Nắng Hạ có yêu nhau như những gì đã nói, và liệu có âm mưu gì trong chuyện này không?...

Rất nhiều, rất nhiều chuyện được mang ra làm vấn đề bàn luận. Mọi người cùng đang tò mò muốn biết câu giải thích một cách nhanh chóng.

Trong suốt cuộc họp, họ vẫn hỏi những câu đã từng hỏi trong suốt những ngày qua, Huy Linh và mọi người trong gia đình anh gần như chán ngán khi phải trả lời những câu hỏi ấy mãi không thôi. Cuối cùng, nội của anh quá bực bội, Nội tiến lên nói trong uy nghiêm:

- Cả đời ta đã cống hiến công sức cho Vương quốc và người dân nơi đây. Cả dòng họ Hoàng đã bao đời làm bá chủ vương quốc, đã bao đời nay Vương quốc được yên bình, được phồn thịnh. Giờ xảy ra chuyện, các ngươi cho rằng chúng ta đang âm mưu làm chuyện gì ảnh hưởng đến sự an nguy của Vương quốc hay sao? Những gì mà chúng ta đã làm không đủ để chứng minh điều gì cho các người thấy rõ hay sao? Chúng ta sống không hổ thẹn với lương tâm, không hổ thẹn với cha ông. Ta không cho phép ai có thể xúc phạm đến dòng họ Hoàng.


Người ta nghe xong cũng thấy phần nào sợ và nể Nội, họ bắt đầu quay sang chất vấn Huy Linh về chuyện của anh và Nắng Hạ. Huy Linh chỉ trả lời rằng:

- Giờ đây, tôi không còn quan tâm đến điều gì cả, tôi cũng chẳng còn tâm trí nào để nghĩ xem gia đình mình sẽ như thế nào sau ngày hôm nay nữa. Tiếp tục hay không công việc của Vương quốc, chúng tôi đều hạnh phúc khi được bên nhau, còn gì mà lo lắng chứ. Chỉ có một điều làm tôi quan tâm nhất, làm tôi khổ tâm nhất là việc Nắng Hạ vẫn không có tin tức gì cả. rốt cục là Nắng Hạ đang ở đâu mới được chứ?

Huy Linh xúc động, bên dưới mọi người im lặng lắng nghe anh nói:

- Hai thế giới như không thể nào gần nhau, mãi mãi xa lạ không có sự giao hoà, thế nhưng lại cho tôi và cô ấy gặp nhau. Cô ấy đã đến, bước vào cuộc đời tôi thật nhẹ nhàng và chân thật, chiếu sáng tâm hồn u tối của tôi bằng ấy năm tôi đã sống trước đó. Cô ấy cho tôi bao tháng ngày vui vẻ hạnh phúc rất bình dị, giúp tôi hiểu được giá trị của cuộc sống và con người là gì, giúp tôi biết cho và nhận tình yêu thương của con người với con người, giúp tôi thoát khỏi vỏ bọc lạnh giá để vui vẻ với cuộc sống. Cô ấy là tất cả đối với tôi, tôi yêu cô ấy, tình yêu vẫn còn nguyên vẹn như những lần đầu gặp gỡ. Vì quá yêu cô ấy mà tôi đã ghen tuông những điều không bao giờ xảy ra, tôi nghi ngờ ngay cả người con gái của cuộc đời mình, người con gái tôi đã yêu hơn cả bản thân mình.

Những người trước mặt Huy Linh giờ đây đề mờ nhạt trong đôi mắt đang cay cay của anh, anh vẫn tiếp tục nói:

- Bây giờ thì tôi ân hận biết nhường nào, tôi biết tôi đã sai, tôi muốn xin lỗi cô ấy, muốn cô ấy tha thứ cho tôi thêm một lần này nữa, chỉ mong cô ấy về đây bên cạnh tôi và gia đình tôi. Tại sao Nắng Hạ không quay về đây? Hay Nắng Hạ có chuyện gì rồi? Nếu Nắng Hạ mà có chuyện gì, làm sao mà tôi sống nổi. Nếu ai có biết cô ấy đang ở đâu xin hãy nói cho tôi biết đi. Tôi xin mọi người đấy làm ơn nói cho tôi biết đi mà.

Nội rút vội chiếc khăn ra lau giọt nước mắt đang chảy dài trên má, Bố mẹ Huy Linh cũng xúc động không nói nên lời.

Tất cả bên dưới im lặng, không khí lắng xuống, không còn cái không khí náo nhiệt ban đầu nữa, tình yêu mà Huy Linh dành cho Nắng Hạ làm mọi người quên mất việc chính ngày hôm nay là gì?

Cảm thấy không khí đã khác, 1 ông đứng lên nói to:

- Tôi yêu cầu cậu Huy Linh hãy trả lời những vấn đề tôi đã hỏi ở trên. Chuyện tình cảm của anh thì do anh giải quyết chứ anh không cần phải nói ra đây để lấy sự thương cảm của mọi người. Anh đang cố tình lảng tránh đi một sự thật là gia đình anh đã vi phạm nghiêm trọng nguyên tắc ngàn đời của Vương quốc, gia đình anh đã không nghĩ đến lợi ích của người dân, như thế thì làm sao có thể làm chủ trong Vương quốc này nữa chứ.?

Huy Linh cứng rắn và tỉnh táo:


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi