HUYỀN VŨ

Dịch: Yii

Beta: Maria



Huyền Bắc Vũ lo lắng cho Kinh Tả Lễ, ngồi xổm ở cổng nhà nàng không dám rời đi, chỉ sợ nàng nghĩ không thông điều gì đó.

Suy cho cùng hiện tại nàng ràng buộc với nhiều thứ chằng chịt trăm mớ, đương nhiên là phải lo lắng nhiều hơn.

Buổi tối gió lạnh, mặc dù chàng không sợ lạnh nhưng vẫn cảm thấy giống như một tên ngốc đứng trong gió lạnh. Huyền Bắc Vũ thở dài bất đắc dĩ, ngoan ngoãn biến thành hình dáng ban đầu, ngồi xổm ở cổng nhà Kinh Tả Lễ.

Kinh Tả Lễ bất ngờ mở cửa đi ra ngoài với sắc mặt như bình thường, như thể không nhìn thấy con rùa đen nằm sấp ở trước cửa, trực tiếp đi ngang qua. Huyền Bắc Vũ không biết Kinh Tả Lễ muốn làm gì, vội vã đuổi theo.

Nương đã qua đời, không còn ai có thể chăm sóc mình nữa, Kinh Tả Lễ bắt đầu nghiêm túc lên kế hoạch phải tiếp tục sống như thế nào.

Mặc dù lạc quan nhưng mà thực tại lại tàn nhẫn. Gia sản của nhà họ Kinh quá ít ỏi, ngoại trừ cái sân này có thể ẩn nấp thì chẳng còn gì khác.

Kinh Tả Lễ ngồi trên mặt đất trong phòng mẹ Kinh, xem những thứ còn sót lại, cười lạnh lùng, không vui ném mọi thứ sang một bên vừa khó chịu không biết nên làm gì để giải tỏa nỗi phiền muộn trong lòng.

Huyền Bắc Vũ ngồi xổm ở cửa thấp thỏm lo lắng một lúc lâu, sau khi nhìn rõ Kinh Tả Lễ đang làm gì, cuối cùng mới hỏi: “Chắc là ngươi có rất nhiều nguyện vọng.”

Kinh Tả Lễ cười nhẹ: “Ta muốn tiếp tục sống.”

“Ta có thể giúp ngươi.” Huyền Bắc Vũ vội vàng đáp.

“Ta cũng không muốn ngươi giúp ta.” Kinh Tả Lễ thở dài nói: “Ngươi luôn nói muốn giúp ta hoàn thành ước nguyện, nhưng ta thật sự không muốn ngươi giúp ta.”

“Chuyện ta có thể làm nhiều hơn ngươi tưởng tượng nhiều. Ta có thể giúp ngươi xóa vết bớt, ta có thể giúp ngươi thoát khỏi danh hiệu sao chổi, thậm chí ta có thể khiến cho tất cả mọi người đều thích ngươi.” Nhìn Kinh Tả Lễ không có động tĩnh gì, sau khi Huyền Bắc Vũ im lặng một lúc, rồi lại vội vàng nói tiếp: “Thậm chí ta có thể làm cho nương ngươi trở về.”

Đối mặt với sự thuyết phục nhẫn nại của Huyền Bắc Vũ, Kinh Tả Lễ chỉ nở một nụ cười bất lực: “Ta không muốn những thứ đó.”

“Vậy ngươi muốn gì?”

Huyền Bắc Vũ cảm thấy, chàng không còn hiểu rõ người trước mặt này nữa rồi.

Kinh Tả Lễ nhìn Huyền Bắc Vũ cười bất lực, nhắc lại một lần nữa: “Ta không muốn những thứ đó.”

“Vậy ngươi muốn gì?”

Đối diện với giọng điệu thiết tha của Huyền Bắc Vũ, Kinh Tả Lễ kiên nhẫn nói: “Ta không muốn nghịch thiên cải mệnh, cũng không muốn nở mày nở mặt, cũng không muốn đảo ngược âm dương, ta chỉ cần ngươi.”

“Ngươi, ngươi nói gì?” Huyền Bắc Vũ như bị sét đánh, trong đầu kêu lên ong ong.

“Ngươi không nghe thì thôi.” Kinh Tả Lễ cười bất lực: “Tóm lại ta không muốn làm khổ ngươi.”

Rõ ràng nghe hiểu từng câu từng chữ, nhưng Huyền Bắc Vũ giống như một chữ cũng không hiểu được, tất cả những chữ đó đều chen lấn xô đẩy trong tâm trí như muốn hét lên cái gì đó, làm cho đầu chàng kêu ong ong, không thể hiểu được điều gì.

Huyền Bắc Vũ đứng bên ngoài sân nhà họ Kinh, đặt tay lên ngực, thở hổn hển.

Rõ ràng là động vật máu lạnh, sao lòng bàn tay xuất hiện nhiệt độ ấm áp, Huyền Bắc Vũ nghi ngờ lật bàn tay, muốn nhìn cho rõ ràng.

Cơ thể thế mà lại khó chịu, tại sao không nhận ra điều bất thường.

Huyền Bắc Vũ càng nghĩ càng không hiểu, nhìn chăm chú vào bàn tay, nghĩ chuyện gì đang xảy ra, nhưng không lý giải được.

“Kinh Tả Lễ như thế nào rồi?”

Nếu Khanh Nguyệt Tước đã hỏi đến, Huyền Bắc Vũ cũng suy ngẫm một chút, giấu những lời của Kinh Tả Lễ, chỉ nói thật những lời còn lại.

“Trông có vẻ vẫn không ổn, nhưng nàng ấy không muốn bất cứ mong ước nào.”

Khanh Nguyệt Tước không quan tâ m đến thân phận người đứng đầu tộc Phượng Hoàng, nóng lòng giậm chân ở Doanh Nguyệt Cung, tức giận gào lên: “Tóm lại là có mong muốn, nàng ấy không nói thì ngươi không biết đi tìm à?”

“Tìm kiểu gì?”

“Nàng ấy không mở miệng yêu cầu thì ngươi không đưa tay giúp à?”

Hả? Huyền Bắc Vũ chớp mắt bối rối, nhanh chóng hiểu ra, có thể chơi như vậy à?

Suy cho cùng cũng chỉ là rùa, không thể trông mong bộ não của chàng nhanh nhẹn, Khanh Nguyệt Tước kiên nhẫn thuyết phục: “Dù sao cũng là con người, nhất định sẽ có đòi hỏi yêu cầu trong suy nghĩ, nhưng ngươi phải biết rõ rốt cuộc người này muốn gì.”

Huyền Bắc Vũ lười suy nghĩ cuối cùng cũng bị cuốn vào vô số suy nghĩ không cách nào thoát ra được.

Mong muốn cấp bách nhất hiện tại của Kinh Tả Lễ là gì, Huyền Bắc Vũ đi đi dừng dừng bồn chồn không yên.

Mẹ Kinh vừa mới qua đời, người gây chuyện liền tìm đến nhà.

Tên say rượu quần áo rách nát cười toe toét đẩy cửa vào, cả người bốc ra mùi rượu nồng nặc.

Thế mà lại quên khóa cửa, Kinh Tả Lễ nghe thấy tiếng bước vào sân cảm thấy chán nản vì sự bất cẩn của mình, nhíu mày hét lên: “Ngươi là ai?”

“Nghe nói ngươi vẫn là một đứa trẻ?” Tên say rượu loạng choạng đi về phía Kinh Tả Lễ: “Hôm nay anh đây vui, hoa mắt không nhìn thấy rõ dáng vẻ xấu xí của ngươi, vậy nên sẽ thưởng cho ngươi, cho ngươi một chút vui vẻ.”

Kinh Tả Lễ ở trong sân không ngừng né tránh, muốn phô trương thanh thế để hù dọa đuổi đối phương, tiếp tục la lớn: “Đừng qua đây, qua đây nữa là ta sẽ gọi người!”

“Gọi đi.” Tên say rượu nở nụ cười khinh thường, lộ ra hàm răng ố vàng, làm cho Kinh Tả Lễ sợ hãi: “Ta đã nghe người ta nói hết rồi, nhà của ngươi là một ổ đàn bà chanh chua, nhưng mụ đàn bà chanh chua già chết rồi, nhóc đanh đá ngươi đây thì có thể như thế nào chứ.”

Đánh rắm! Kinh Tả Lễ nghiến răng nghiến lợi nghĩ, lá gan của những người này là ai cho vậy!

Bắt nạt người cô đơn, bắt nạt nghèo, bắt nạt yếu đuối, chỉ có thể ức hiếp những người không bằng mình, tại sao không vung nắm đấm với những người mạnh hơn mình.

Mặc cho Kinh Tả Lễ gào thét như thế nào, hai bên trái phải giống như không nghe thấy gì, ngoại trừ tiếng chó sủa hùa theo thì không có bất kỳ âm thanh nào khác.

Tim Kinh Tả Lễ lạnh đi từng chút một, bị kẻ say rượu tìm được cơ hội, ngã xuống đất.

Dù có đấm đá, chửi mắng, nài nỉ đều thờ ơ không để ý, chỉ có thể cổ vũ trong tâm trí mình, tiếp tục dùng toàn bộ sức lực để đánh đấm.

Kẻ say rượu bực mình, mạnh tay tát Kinh Tả Lễ hai cái: “Đồ chó cái nhỏ này, ngươi đánh ai vậy hả? Ta cho ngươi mặt mũi, đừng có mà không biết tốt xấu!”

Kinh Tả Lễ bị đánh đến đầu kêu lên ong ong, muốn nói gì đó nhưng không thể nói thành câu.

Huyền Bắc Vũ bị âm thanh của Kinh Tả Lễ kinh ngạc hoàn hồn, nhanh chóng trở lại sân, nhìn thấy cảnh tượng không thể chịu đựng được.

“To gan.” Huyền Bắc Vũ nói ra hai chữ, vặn nhẹ cổ tay, tên say rượu đã bay ra ngoài, nằm bất tỉnh trên mặt đất.

Kinh Tả Lễ run rẩy muốn kéo vạt áo của mình lên, không muốn Huyền Bắc Vũ nhìn thấy dáng vẻ quần áo xộc xệch, tóc tai bù xù, khuôn mặt đang sưng lên của mình.

Huyền Bắc Vũ đỡ Kinh Tả Lễ lên, nhẹ giọng nói: “Ngươi không sao chứ?”

Kinh Tả Lễ quay mặt đi, đưa tay lau nước mắt, che mặt, nói: “Vẫn ổn.”

Quay đầu nhìn thấy tên say rượu, sắc mặt Huyền Bắc Vũ tối sầm lại, nói: “Thật sự là tội đáng muôn chết.”

“Ta không muốn nhìn thấy người này nữa.” Kinh Tả Lễ kìm nén sự run rẩy và tiếng khóc trong giọng nói, cố gắng giữ bình tĩnh.

Huyền Bắc Vũ gật đầu không nói gì, không cần Kinh Tả Lễ nói, chàng cũng đã hiểu rồi.

Mặc kệ tiếng khóc lóc cầu xin của gã, Huyền Bắc Vũ thuận tay ném tên say rượu vào ma giới, sớm đã có một nhóm quái vật nhìn chằm chằm như hổ đói, chờ để ăn tươi nuốt sống vào bụng.

Nhưng mà để bảo đảm an toàn cho Kinh Tả Lễ, khoảng sân này nên đặt một kết giới, đề phòng những kẻ lòng dạ khó lường kia.

Cũng cần phải bảo vệ toàn thân Kinh Tả Lễ chu toàn, Huyền Bắc Vũ trầm ngâm nghĩ.

“Ngươi đi đâu vậy?” Kinh Tả Lễ đang ngồi ngay ngắn trong sân, bên cạnh phòng sẵn một con dao, nghe thấy tiếng bước chân, vô thức nhìn qua, nhìn Huyền Bắc Vũ, sau khi buông tay đưa mắt nhìn về chiếc khăn trong tay.

“Ngươi đang làm gì vậy?” 

“Ta cần tìm cho mình một con đường sống.” Kinh Tả Lễ thờ ơ nói: “Ta muốn thử thêu thùa.”

“Ngươi từng thêu rồi?” Huyền Bắc Vũ ngồi xuống bên cạnh Kinh Tả Lễ, nhìn con vịt trời xiêu xiêu vẹo vẹo Kinh Tả Lễ thêu, cũng không biết rõ màu sắc, một mảnh âm u.

“Chung quy vẫn luôn cần phải học.” Kinh Tả Lễ cười khí phách.

Hơi phân tâm tí mà ngón tay lại bị đâm vào, Kinh Tả Lễ nhăn mày chịu đau, mặc kệ vết máu dính trên khăn, tiếp tục thêu.

“Trước kia nhìn nương thêu, cũng không khó bao nhiêu, tại sao đến tay ta lại không nghe lời như thế?”

Huyền Bắc Vũ có thể nhìn thấy rõ, mặc kệ sự phản kháng của Kinh Tả Lễ, kéo tay Kinh Tả Lễ qua, Huyền Bắc Vũ nhìn thấy trên tay đã bị đâm thành vết thương lỗ chỗ.

“Làm gì thế.” Kinh Tả Lễ không tự nhiên lấy tay về, cười nói: “Tại sao đột nhiên lại như thế, ta không thích nghi được.”

“Ngươi muốn gì nhất?” Huyền Bắc Vũ nghiêm túc thẳng thắn hỏi.

“Ta à.” Kinh Tả Lễ đặt chiếc khăn trong tay xuống, nghĩ đến mong ước trong lòng, nói: “Ta muốn mở một tiệm sách, ta cũng có thể xem, trông coi quầy hàng luyện thư pháp, vẽ tranh hội họa.”

“Vậy nếu…”

“Không cần ngươi.” Kinh Tả Lễ vội từ chối: “Ta không muốn vì chuyện này mà mất đi ân huệ, tự ta kiếm tiền tự lập cũng khá tốt.”

“Xem như ta cho ngươi mượn, kiếm được tiền trả lại ta.”

“Cái này phải xem xét kỹ lại đã.”

“Ngươi cũng không thích hợp với việc thêu thùa, nếu tiếp tục thuê, chết đói cũng không kiếm được tiền.”

Kinh Tả Lễ biết Huyền Bắc Vũ nói thật, sau khi im lặng một lúc, nhìn Huyền Bắc Vũ, nói những lời từ tận đáy lòng: “Cảm ơn.”

Nhìn thấy nàng cuối cùng cũng không chống lại lòng tốt của mình, Huyền Bắc Vũ nhoẻn miệng cười.

Vì muốn tự mình mở một tiệm sách, chắc chắn là tự mình để ý, Kinh Tả Lễ từ chối việc mượn tay người khác vào mọi việc, việc gì cũng tự mình làm lấy.

Từ việc chọn nhà cho đến việc mời thợ mộc trang trí thích hợp, ngay cả việc đi đến trấn bên cạnh chọn mua sách rồi đánh xe ngựa đi về, đều tự mình làm.

Huyền Bắc Vũ nghe tin này ngay lập tức không đành lòng, muốn khuyên nàng không cần phải vất vả như vậy.

Kinh Tả Lễ vừa cười đùa, vừa nghiêm túc nói: “Ta tiết kiệm chi tiêu mới có thể nhanh chóng trả lại tiền cho ngươi.”

Huyền Bắc Vũ muốn nói, chàng không phải con người, cần tiền cũng không có ích lợi gì, thật sự cũng không cần vội.

Nhưng suy cho cùng là đã biết tính tình của Kinh Tả Lễ, biết nàng cũng sẽ không đồng ý nên dứt khoát không nói nữa, để ý đến sự an toàn của nàng.

Không ngờ rằng, một ngày kia Kinh Tả Lễ chạy đến trước mặt chàng, nghiêm túc nói: “Ta muốn yêu cầu ngươi một việc.”

“Ngươi nói đi.”

“Không thể tính vào việc báo ơn nha.” Kinh Tả Lễ thăm dò cười nói.

“Không ảnh hưởng.” Huyền Bắc Vũ hiểu ý của nàng, ấm áp cười.

“Ta cần một số sách kỳ lạ mà ở đây không có.”

Nhìn ánh mắt dò hỏi, nghiêm túc lắng nghe của Huyền Bắc Vũ, Kinh Tả Lễ lúc đầu đỏ mặt sợ Huyền Bắc Vũ nghĩ khác thì cũng bớt buồn hơn, nghiêm túc nói ra ý tưởng và yêu cầu.

Lúc vừa khai trương tiệm sách, cũng không có nhiều người biết là do Kinh Tả Lễ mở, việc kinh doanh thật sự khá tốt trong một thời gian.

Sau đó không biết như thế nào, danh tiếng của Kinh Tả Lễ lại lần nữa lan truyền khắp trấn, khi các thư sinh đi ngang qua tiệm sách như thể tránh rắn rết, không chịu đi vào.

Lại thêm có người chỉ trỏ, cười nhạo nhau: “Chúc ngươi sau này cưới được Kinh Tả Lễ.”

Thỉnh thoảng có người ác ý nói: “Cũng không biết Kinh Tả Lễ lấy đâu ra đống tiền bất chính đó nên mới có thể mở tiệm sách.”

Người đi cùng cũng nở nụ cười xấu xa: “Nói bậy cái gì vậy, sỉ nhục mắt ai vậy chứ.”

“Ai biết khẩu vị của ai nặng vậy, thích những cái tươi mới và hoang dã.”

Kinh Tả Lễ ngồi ở góc khuất có thể nghe thấy rõ ràng, trong lòng đều biết rõ nên đương nhiên không mấy quan tâm, nhàn nhã ăn uống.

Thỉnh thoảng có những thư sinh không biết rõ nguyên nhân đến mua sách, không khỏi kinh ngạc trước sự đa dạng của các loại sách.

Dần dần, tiệm sách của Kinh Tả Lễ càng trở nên nổi tiếng, có rất nhiều sách mà các hiệu khác không có, sách cổ điển cố, chỗ nàng có cả.

Thậm chí có nhiều cuốn khó tìm thấy ở trên thị trường, nàng cũng có sẵn. Các thư sinh vui mừng khôn xiết, chẳng còn quan tâm tai tiếng đàn bà đanh đá cần phải tránh xa nữa.

Dẫu sao những việc có thể giải quyết tại nhà thì ai sẵn sàng chịu khổ cực đi mười dặm tám làng, hoặc là mời người khác mang về đền ơn chứ, việc kinh doanh của tiệm sách ngày càng phát đạt.

Hết chương 06!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi