HUYỀN VŨ

Edit: AQY



Sau khi Huyền Bắc Vũ xông vào trong cuộc sống của nàng, cứ luôn nhắc mãi là chàng tới trả ơn, bởi vì kiếp trước thiếu nợ ân nghĩa của nàng.

Nghe nhiều cũng thấy chán, nàng lại không biết kiếp trước mình làm gì mà có thể làm cho Huyền Bắc Vũ mang ơn không thể không báo đáp như thế, mặc cho nàng không muốn vẫn cứ cho.

Dù sao thì sau khi đầu thai nàng không có chút ấn tượng với kiếp trước, không biết kiếp trước tính tình của mình như thế nào, lại bị Huyền Bắc Vũ treo ở bên miệng lải nhải cả ngày mãi làm tò mò.

Nếu không nhớ rõ kiếp trước, vậy thì cứ quấn lấy Huyền Bắc Vũ, muốn chàng nghĩ cách dẫn nàng đi xem.

Huyền Bắc Vũ bị quấn lấy không còn cách nào, chỉ đành dẫn nàng trở về Doanh Nguyệt Cung.

Khanh Nguyệt Tước có một cái kính, tên là Kính Linh Nguyệt, trên có thể thông Thiên Đình, dưới có thể tường địa ngục, cũng có thể xem âm dương.

Huyền Bắc Vũ cũng thường xuyên nghĩ đến, phải chăng Kinh Tả Lễ vẫn còn giữ ký ức đau khổ kiếp trước? Chàng cố gắng muốn phân biệt nhưng vẫn không có cách nào phân biệt, dứt khoát nhân cơ hội này, tranh thủ một lần giải quyết luôn.

Tuy thế gian kéo chàng đắm chìm vào, nhưng vẫn có nhiệm vụ trên người, không thể thoát.

Sau khi được Huyền Bắc Vũ báo cho hay, Khanh Nguyệt Tước lập tức tận tâm giúp đỡ Huyền Bắc Vũ, dẫn theo Kinh Tả Lễ trà trộn vào trong Doanh Nguyệt Cung.

Kinh Tả Lễ đứng ở trong Doanh Nguyệt Cung, nhìn áng mây trôi ngoài cửa sổ giống như nhảy múa theo gió, cũng như thần thú bay lượn trong đó, phát ra từng đợt kinh ngạc cảm thán.

Tầng mây mờ ảo vạn dặm, cúi đầu ngẩng đầu là muôn dân, thành tâm ngóng trông.

Kinh Tả Lễ nhìn Khanh Nguyệt Tước, cười nói: “Ngươi thật là đẹp.”

Khanh Nguyệt Tước được khen đỏ mặt, thẹn thùng cúi đầu nói: “Ngươi cũng đẹp.”

“Ta xấu.” Kinh Tả Lễ không ngại duỗi tay chỉ vào vết bớt trên mặt: “Ngươi xem, rất xấu.”

Huyền Bắc Vũ khẽ cười dịu dàng, nhìn thấy Khanh Nguyệt Tước đột nhiên nhìn lại đây, bên trong viết đầy đầu sỏ gây tội.

Huyền Bắc Vũ tự biết đuối lý, dứt khoát không nói gì, nín thở giả vờ không tồn tại.

Khanh Nguyệt Tước phất tay áo, hình ảnh trên Kính Linh Nguyệt đã thay đổi, quay đầu lại dịu dàng cười nói với Kinh Tả Lễ: “Ngươi duỗi tay lên đi.”

Gặp được rất nhiều cảnh tượng chưa từng gặp qua, Kinh Tả Lễ đã sớm hoàn toàn bái phục, thành kính đưa tay ra, hình ảnh biến thành cảnh tượng một đứa trẻ oe oe cất tiếng khóc chào đời.

“Đây là… ta?”

Nghe Kinh Tả Lễ phát ra tiếng chất vấn không thể tin được, Khanh Nguyệt Tước mím môi cười, nàng ấy thật sự thích tính cách hiện giờ của Kinh Tả Lễ.

Kinh Tả Lễ tiếp tục nhìn Kính Linh Nguyệt, một nhóm tỳ nữ bà đỡ bận trước bận sau, trên mặt mỗi người đều là sợ hãi không dám chậm trễ, cuối cùng cũng có tiếng người ồn ào ầm ĩ.

Trong phòng là một người phụ nữ vẻ mặt đau khổ nằm ở trên giường, người hầu không ngừng xoa mồ hôi của bà ấy, còn mình cũng mướt mồ hôi.

Đồ vật bày biện hoa lệ mà trang trọng, rất nhiều đồ vật Kinh Tả Lễ chưa từng nhìn thấy, đặt ở trong kính đều cảm thấy không dám chạm vào, lòng mang căng thẳng sợ sẽ rơi xuống, nếu là rơi vỡ rồi chắc chắn là không đền nổi.

Kinh Tả Lễ há to miệng, không khỏi kinh ngạc cảm thán: “Hóa ra kiếp trước ta có tiền như vậy.”

Huyền Bắc Vũ nhìn nàng muốn cười, lại nhịn lại.

Kinh Tả Lễ ngượng ngùng trừng mắt nhìn Huyền Bắc Vũ một cái, cậy mạnh nói: “Cười cái gì, kiếp trước ta cũng là người từng va chạm xã hội.”

Sau đó nàng từ từ lớn lên, từ bước đi tập tễnh đến bi bô đọc Thiên Tự Văn Bách Gia Tính, lại đến có thể ra ở sân khác.

Lúc vừa mới chia sân, nàng nhìn thấy trong sân có một cái hồ nhỏ cũng như những đồ vật khác, phấn khởi chạy quanh sân, người hầu sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, gọi tổ tông ngàn vạn lần nàng mới chưa đã thèm về trong phòng.

Nàng dần lớn hơn, cuối cùng không còn hứng thú với đồ vật quen thuộc trong sân nữa, cả ngày không có hứng ngồi ở trong sân, nhìn lá cây gió thổi rụng, hoa sớm nở muộn tàn.

Ngày nọ, trong sân đột nhiên có thêm một con rùa đi lại chậm chạp, vụng về muốn tìm một chỗ âm u ẩm ướt ở trong sân, làm mọi người ồn ào huyên náo nghị luận, dẫn tới nàng lại đây xem.

Hình như mai rùa bị cái gì đó ăn mòn, như là có dòi chui ra từ trên lưng nó, nhìn qua cực kỳ buồn nôn. Mặc cho ai nhìn đều khó nén chán ghét che miệng lại tránh ra xa.

Người trong nhà không nhớ nổi là mua về từ lúc nào, dứt khoát mặc kệ rùa đen, nhưng nàng lại rất thích, sai người mua thuốc đắp cho nó, không chịu mượn tay người khác chăm sóc nó cẩn thận, ngày ngày đến ven hồ nước nói chuyện với nó.

Cả ngày đều là nàng mang theo thịt tươi tới tìm nó, không chê phiền mà đút cho nó ăn từng miếng một đến khi ăn xong, giải quyết nửa ngày nhàn rỗi.

Thói quen này duy trì rất nhiều năm, mặc dù nó ngủ đông nàng cũng tới xem nó.

Dù sao Kinh Tả Lễ lo lắng lúc ngủ đông bị đói tỉnh, không có gì ăn thì tâm trạng không tốt.

Kinh Tả Lễ bọc áo lông chồn ôm lò sưởi trong lòng, không an tâm đi xung quanh hồ nước, chỉ sợ nó thò đầu ra kiếm thức ăn mà không bị phát hiện, phải chịu đói bụng.

Mặc cho tỳ nữ hầu hạ khuyên can như thế nào nàng đều không chịu thỏa hiệp.

Khi đó tóm lại là còn trẻ, cực kỳ bướng bỉnh, Kinh Tả Lễ thích lật người nó lại, nhìn nó vụng về duỗi chân, cố gắng muốn lật người lại, sau khi lật lại được thì không nóng không lạnh tránh ra.

Hoặc là thích ở lúc nó ngây người khảy đuôi nó, tuy ngắn nhỏ, nhưng là vị trí duy nhất có thể đụng vào.

Dù sao sau khi rụt đầu vào trong mai thì mặc cho dụ hoặc như thế nào đều cố chấp không chịu vươn ra.

Một người một rùa, vui vẻ không để ý đến năm tháng dần trôi.

Nàng bị nhốt ở trong sân bao lâu đây. Kinh Tả Lễ nhìn lên trời, cảm thấy người như là ở trong một cái hộp thật lớn, bên ngoài có mặt trời chói chang nhưng lại không chiếu tới trên người nàng.

Ngẫu nhiên đi theo người lớn trong nhà đi chùa chiền lễ Phật, đối với nàng mà nói đã là chuyện may mắn cực kỳ vui vẻ.

Huyền Bắc Vũ nhìn nàng thuận lợi vượt qua thời kỳ thiếu nữ, dưới sự chủ trì của cha mẹ, một buổi sáng trời trong nắng ấm nào đó chiêng trống ồn ào náo động mà gả cho người ta. Huyền Bắc Vũ không lên tiếng nằm nhoài trong hồ nước, mặc cho khách khứa lui tới ngẫu nhiên tò mò chỉ chỉ trỏ trỏ chàng.

Từ góc độ của chàng có thể nhìn thấy Kinh Tả Lễ được người ta đỡ ra từ trong phòng, đôi môi dưới khăn voan đỏ thẫm khó nén ngượng ngùng.

Náo nhiệt tóm lại là ngắn ngủi, cuộc sống của Kinh Tả Lễ tiếp tục rơi vào trong yên lặng không gợn sóng, Kinh Tả Lễ đưa Huyền Bắc Vũ cùng tới nhà chồng, cố ý vì chàng xây một hồ nước ở trong sân của mình.

Huyền Bắc Vũ chỉ phải tiếp tục nhìn nàng vợ chồng tôn trọng nhau, hòa thuận sinh con dưỡng cái.

Thời gian Kinh Tả Lễ dành cho chàng càng ngày càng ít.

Huyền Bắc Vũ cũng không để ý, chàng vốn thích thanh tịnh, mặc dù Kinh Tả Lễ vĩnh viễn không để ý tới chàng thì chàng cũng sẽ không nhàm chán.

Cả đời của nàng chuyển từ một cái sân này sang một cái sân khác, suốt cuộc đời kéo dài hơi tàn sống ở trong sân.

Huyền Bắc Vũ không nhịn được ngáp một cái, cuộc sống của người phàm thật sự nhàm chán, buồn tẻ như vậy, nhưng mà người phàm còn có thể trải qua vui vẻ như thế, thật không thể hiểu nổi.

Lúc Dương Nột không bận luôn thích vây quanh Kinh Tả Lễ, trêu đùa chọc Kinh Tả Lễ vui, cũng không cố kỵ người khác, Kinh Tả Lễ không biết nói gì mới phải, chỉ phải mím môi cười.

Ngẫu nhiên thời tiết tốt thì Kinh Tả Lễ với Dương Nột sóng vai đứng ở cửa chính của sân, hóng gió phơi nắng, nhìn nhóm tôi tớ bận rộn trong sân, không chút để ý nói việc nhà chuyện phiếm, cẩn thận bàn bạc một ít việc vặt.

Nhìn Kinh Tả Lễ ở bên cạnh hắn lúm đồng tiền như hoa, trong lòng chàng dâng lên một cảm giác không tên sau đó mạnh mẽ áp lại.

Tháng ngày trôi qua cực nhanh, Huyền Bắc Vũ đếm ngày, sắp tới thiên kiếp.

Gần đây chàng khó ngăn chặn thô bạo trong lòng, không thể có một giấc ngủ trưa yên giấc, cảm xúc luôn cực kém.

Khi đó, nàng đã từ thiếu nữ biến thành chủ mẫu đương gia, biến thành lão phu nhân trong nhà.

Tháng ngày trôi qua thật sự nhàm chán khó qua, vì biểu hiện cẩn thận, con trai đưa con thơ đến làm bạn với nàng, làm nàng có thời gian giải trí.

Kinh Tả Lễ thở dài, dọn ghế ngồi ở chỗ trước đây đứng sóng vai với Dương Nột, ánh mắt trống rỗng nhìn trong sân.

Trẻ nhỏ tâm tính tò mò, chưa bao giờ thấy rùa đen lớn như vậy, chạy tới bên cạnh hồ nước, duỗi tay muốn túm chàng.

Nhưng mà cánh tay ngắn, uất ức nghẹn ngào hai tiếng cũng từ bỏ. Nhóm tỳ nữ đi theo biết đứa bé tính tình tốt cũng thấy hứng thú, cẩn thận che chở đứa bé, sợ đứa bé ngã xuống nước.

Tuy là không thể chơi cùng chàng, nhưng nước hồ trong veo vẫn gợi lên hứng thú của đứa bé, nó dứt khoát ngồi xuống cạnh hồ nước, như có như không dùng chân hất nước, bọt nước nổi lên, cười khanh khách.

Phiền chán trong lòng Huyền Bắc Vũ càng thêm nặng, chàng chầm chậm bò tới bên chân đứa bé, bọn tỳ nữ đều bị tiếng cười của đứa bé hấp dẫn, không có ai chú ý tới chàng.

Chân trẻ con gầy yếu vô lực, chàng ngậm ở trong miệng lại chần chờ không cắn, đứa bé không thoải mái, muốn tránh thoát nhưng lại không giãy ra được, thế là khóc lớn, tỳ nữ ngoại trừ kinh hoảng cũng không biết xử lí như thế nào.

Nàng giật mình đứng dậy nôn nóng đi tới.

Nhìn thấy tình cảnh trước mắt, Kinh Tả Lễ cũng hoảng sợ, đe dọa nói: “Ngươi còn không mau há ra miệng! Nếu ngươi cắn một miếng thịt của thằng bé thì ta sẽ băm ngươi hầm canh uống!”

Nghe nàng phô trương thanh thế uy hiếp, Huyền Bắc Vũ lười biếng há miệng ra, chậm rãi bò lại chỗ sâu trong hồ nước.

Nhìn Huyền Bắc Vũ không chút để ý mở miệng, dần dần đi xa, trong mắt Kinh Tả Lễ hoàn toàn là bất an.

Con cháu biết thời gian rùa đen đi theo nương quá dài, cũng không dứt khoát khuyên can tiễn Huyền Bắc Vũ đi, muốn uyển chuyển nhắc đến đều bị Kinh Tả Lễ tức giận đáp lại, đành phải mặc kệ Huyền Bắc Vũ tiếp tục ngây người ở trong sân.

“Ngươi có thể nghe hiểu được ta nói gì hả?” Một đêm nọ, Kinh Tả Lễ trằn trọc không thể ngủ được, sau khi khoác áo chậm rãi dạo bước trong sân, thấy Huyền Bắc Vũ vui vẻ nằm ở trong hồ nước, không khỏi cười khổ: “Nghe người ta nói, rùa đen to giống như ngươi không đến mấy trăm năm là không thể thành, nếu ngươi thành tinh, trường sinh bất lão cũng coi như là chuyện tốt.”

Huyền Bắc Vũ lười nói với nàng là mình đã thành tiên.

“Khi còn bé ta nghe người ta nói, ngươi là phúc tướng tới bên cạnh ta bảo vệ ta chu toàn, nhưng ta cũng không trông cậy vào ngươi có thể làm gì, chỉ cần ngươi có thể ở bên cạnh ta, với ta mà nói chính là chuyện tốt nhất.”

Hình như Kinh Tả Lễ nghĩ tới gì đó, cúi đầu thu lại biểu cảm, cố gắng duy trì bình tĩnh.

Huyền Bắc Vũ chậm rãi bò tới ngồi xổm bên cạnh nàng, mặc cho cảm xúc của nàng lên men.

“Ngươi phải thành tinh à?” Kinh Tả Lễ duỗi tay vuốt v3 mai rùa, máy móc lặp lại: “Thành tinh cũng tốt, có thể trường sinh bất lão.”

Khi đó, Dương Nột đã đi, chàng hiểu nàng bi thương khổ sở.

Chàng đột nhiên muốn an ủi nàng, lại không có cách nào mở miệng, chỉ có thể yên lặng ngồi xổm bên cạnh nàng.

Hết chương 08!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi