HUYẾT LỆ TRẦN GIAN



Ở nơi khác, Thẩm Thần mang tiểu hồ ly chạy đến một con hẻm vắng người, y dùng linh lực biến hồ ly trong tay áo trở về hình dạng người.

Vừa biến về hình dạng người, nàng liền lập tức bước đến ôm chầm lấy y khiến Thẩm Thần khó chịu, y gỡ hai cánh tay của nàng ra khỏi người nói:
“Ngươi là ai? Tại sao lại biết ta là thần?”
Tiểu hồ ly mang hình dạng con người chỉ cao đến vai y, khuôn mặt non nớt chưa trải sự đời ngẩng đầu, ánh mắt ngây thơ nhìn y nói:
“Đại nhân quên ta cũng không sao nhưng ta không quên ngài.

Bởi vì ngài là ân nhân cứu mạng ta.”
Ánh mắt ngạc nhiên của y nhìn tiểu hồ ly trước mặt, y lập tức âm thầm lục lại ký ức mấy trăm năm trước.

Một loạt hình ảnh của ký ức hiện về nhưng trong tất cả ký ức của y, thật sự y không nhớ đã cứu tiểu hồ ly này.

Thẩm Thần lắc đầu bảo:
“Có lẽ người nhầm lẫn với vị thần nào rồi! Ta không nhớ đã từng cứu ngươi.”
Tiểu hồ ly nghe vậy không hề buồn ngược lại nàng nhìn Thẩm Thần từ trên đầu xuống chân đánh giá:”Mặc dù là dung mạo bị biến đổi nhưng mùi hương tỏa ra trên người ngài chỉ có một.


Đại nhân thật sự không nhớ sao?”
“Ta không nhớ.”, Thẩm Thần lắc đầu đáp.
“Ngày đại nhân cầm kiếm đuổi theo Ma đế, tiểu nữ có mặt ở đó nhưng không may bị Ma đế bắt lại làm con tinh uy hiếp ngài.”, tiểu hồ ly vừa dứt lời, ánh mắt của Thẩm Thần chợt xuất hiện tia ngạc nhiên.
Y nhìn tiểu hồ ly trước mặt kinh ngạc nói:”Thì ra là ngươi nhưng tại sao ngươi lại có mặt ở nơi này?”
Tiểu hồ ly cúi đầu xuống nói:”Sau khi được ngài cứu, ta còn chưa kịp cảm ơn ngài thì ngài đã chạy đi mất.

Lúc đó, ta quá nhỏ nhưng lại có thể ghi nhớ mùi hương trên cơ thể người khác nên ta ghi nhớ mùi hương của ngài để sau này có thể dễ dàng trả ơn.”
“Thì ra là ghi nhớ mùi hương, ta cứ thắc mắc tại sao ngươi có thể nhận ra ta là thần chỉ nhìn qua một lần.”
Tiểu hồ ly im lặng chốt lát lắng nghe lời y nói, đợi y nói xong mới tiếp tục lên tiếng:”Còn chuyện tiểu nữ có mặt nơi này thì có thể nói là ‘đi ngang qua.

Sau khi tu luyện thành công biến thành hình dạng con người, tiểu nữ vừa đi tìm ngài vừa tu luyện.”
“Vậy chuyện xảy ra trong thôn này có phải là ngươi làm không?”
Tiểu hồ ly ngẩng mặt nhìn y, hai má nàng phồng lên thể hiện sự tức giận nói:”Tiểu nữ không có làm, tiểu nữ là hồ ly tinh tốt.

Nếu đại nhân không tin có thể hỏi lão Trường Làng lúc nãy, còn chuyện mấy bộ xương khô kia là do một người khác làm.”
“Được, ta sẽ thử hỏi Trường làng nếu ngươi nói dối, ta liền bầm thây ngươi.”, Thẩm Thần dùng khuôn mặt nghiêm túc mang đầy sự lạnh lẽo khiến tiểu hồ ly nhìn đã thấy lạnh khắp người cộng thêm câu nói của y.

Nàng khó mà nghĩ đến cảnh bị bầm ra thành khúc.
Thẩm Thần im lặng vung tay về phía nàng, người trước mặt liền trở về nguyên hình.

Y cúi xuống một tay nhấc tiểu hồ ly khỏi mặt đất, tiểu hồ ly còn chưa kịp ứng thì y đang đem nàng bỏ vào tay áo nói:
“Ngươi ở yên trong đó, nếu phát ra tiếng động.

Ta sẽ không ngại đem ngươi văng đi đến Ma giới.”, tiểu hồ ly trong tay áo y nghe thấy lời đe dọa của y, nó ý thức được bản thân không nên chống lại y hơn nữa đối phương là ân nhân lại càng khiến nàng không thể động thủ.
Nàng chỉ có thể phát ra âm thanh đáp lại lời y.

Thẩm Thần nghe vậy cũng yên tâm rời đi, y chạy đến Trưởng lão hỏi.

Không hỏi thì không biết mà hỏi rồi mới kinh ngạc, Thẩm Thần kinh ngạc lèn nhìn tay áo phải của y.
Trưởng làng nhìn y một cách khó hiểu hỏi:”Đại nhân có chuyện gì sao?”, Thẩm Thần lắc đầu cười bảo rằng “chỉ là chuyện vặt.”, nói xong lời đó y quay người rời đi.
Thẩm Thần theo lời chỉ Trưởng làng đến nơi chứa bộ xương trắng đó.

Nơi đó là một hồi phủ bỏ hoang, y cùng tiểu hồ ly nhìn khung cảnh trước mặt, xung quanh cây cỏ rậm rạp, sương mù dày đặc hơn lúc ở cổng làng.

Thẩm Thần cùng tiểu hồ ly đi vào trong phủ, bên trong phủ cũng chẳng khá được bao nhiêu, khắp nơi trong sân như một mớ hỗn độn, cây dại mọc khắp nơi.

Bàn ghế nằm rải rác khắp nơi nhìn qua có lẽ nơi này đã trải qua một trận đấu mới để lại tàn tích như thế.
Thẩm Thần nhìn sơ qua khung cảnh trước mặt giây lát rồi bước tiếp vào trong.

Bên trong phủ lại khác với bên ngoài, bên trong ngăn nắp gọn gàng, trung tâm là bộ xương khô được sắp xếp đúng với hình dạng của một con người.
Thẩm Thần đi đến chỗ bộ xương nhìn, tiểu hồ ly ở phía sau y cũng chậm rãi bước theo y.

Đôi mắt đen của y lướt qua bộ xương giây lát, một chút manh mối cũng không có.

Thẩm Thần nhìn sang tiểu hồ ly bên cạnh nói:
“Tiểu hồ ly ngươi có thính giác cao như vậy, ngươi ngửi thử xem trên bộ xương này có mùi nào không?”
Tiểu hồ ly dùng ánh mắt nghiêm túc của nàng lướt qua bộ xương trắng trên bàn, nàng xoa cằm chăm chú nhìn bộ xương giây lát mới nói:
“Mùi trên bộ xương này có hai loại, một loại của giống với mùi của trưởng làng, loại còn lại thì tiểu nữ đoán là một ma vương.

So với Ma đế năm đó thì mùi này thua xa, đại nhân ngài muốn làm gì vậy?”
“Ta muốn biết là ai đã làm ra chuyện này.

Tiểu hồ ly ngươi cũng có trí nhớ tốt nhỉ, không những đoán ra ta còn ghi nhớ luôn cả Ma đế.”, Thẩm Thần hướng mắt về phía tiểu hồ ly bên cạnh cười nói, bản tay y chậm rãi vươn ra xoa đầu nàng.
Tiểu hồ ly được y khen liền thay đổi sắc mặt, nàng quay sang y cười hí mắt nói:”Tiểu nữ nào dám nhận lời khen của ngài.

À! Tên của tiểu nữ là Tề Hoa, ngài có thể gọi tên ta, đừng gọi tiểu hồ ly.

Người ngoài nghe sẽ bắt đánh ta mất.”
Thẩm Thần cười cười nói:”Được, sau này gọi ngươi là Tiểu Hoa.”, y vừa dứt lời.

Trong tay Tề Hoa phát ra ánh sáng, một đốm sáng lơ lửng giữa không trung hồi lâu.

Tề Hoa điều khiển đốm sáng đó bay thẳng ấn đường Thẩm Thần.
Giữa hai đầu lông mày xuất hiện ấn ký mờ nhạt, nó xuất hiện một lúc rồi biến mất.

Thẩm Thần một mặt không biến sắc thu lại nụ cười ban nãy, bàn tay y chậm rãi thu lại, Thẩm Thần im lặng hồi lâu mới lên tiếng:”Ta và ngươi chỉ mới biết nhau không bao lâu, ngươi vậy mà dám lấy bản thân ra đặt vào nguy hiểm.”
Lời nói của Thẩm Thần khiến cho Tề Hoa trầm mặc, bản thân y biết tiểu hồ ly trước mặt này đang làm gì.


Y và nàng là hai người khác biệt, y là tu sĩ còn nàng là hồ ly tinh.
Thẩm Thần thấy nàng không lên tiếng lập tức nói tiếp:”Có phải vì ân cứu mạng kia không? Nếu chỉ vì nó thì ngươi không cần phải sử dụng đến khế ước chủ tớ.”
Lúc này, Tề Hoa ngẩng đầu nhìn y, ánh mắt mang theo sự đáng thương đến nỗi người khác nhìn vào cũng phải động lòng trước ánh mắt này.

Nhưng Thẩm Thần lại không hề động lòng trước đôi mắt đó, y một mặt không biến sắc.
Thấy y không nói gì, thần sắc cũng chả có một chút cảm xúc.

Tề Hoa thất vọng nói ra lời trong lòng:”Đại nhân, ngài đừng đuổi ta đi.

Ta muốn đi theo ngài, nguy hiểm như thế nào cũng được, ta chịu được hết.

Ta sẽ không làm vật cản đường ngài đâu.”
Thẩm Thần im lặng hồi lâu nhường như đang suy nghĩ đến điều gì đó, cuối cùng y lên tiếng khiến cho Tề Hoa vui mừng khôn xiết, y nói rằng:”Được, ta sẽ cho ngươi đi theo nhưng ngươi phải làm cho ta một chuyện.”
“Đại nhân cứ nói, tiểu nữ sẽ dùng tất cả sức lực để làm cho ngài.”
Thẩm Thần vươn tay chạm vào đầu Tề Hoa cười nói:”Chuyện này thật ra không cần để sức lực.

Ta chỉ cần ngươi để ý đến một người và luôn chú ý đến hành động của hắn.

Hắn làm ra việc gì thì báo cho ta gấp.”
“Người mà đại nhân nói là ai vậy ạ?”, ánh mắt ngây thơ của nàng nhìn y.

Thẩm Thần nói ra một cái tên khiến Tề Hoa có phần hơi ngạc nhiên, sự ngạc nhiên trôi qua một cách nhanh chóng.

Nàng định hình lại bản thân gật đầu nói:
“Tiểu nữ sẽ không làm đại nhân thất vọng.”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi