HUYẾT MẠCH THIÊN TÔN



“Rốt cuộc hai người đến tìm ta là vì chuyện gì?”.

Trong lòng Dương Hiên tràn đầy nghi ngờ, ba đời nhà họ Dương chỉ có hắn mang huyết mạch cửu phẩm hạ đẳng, có thể nói là người có thiên phú kém cỏi nhất.

Tuy là chi chính nhà họ Dương nhưng so với rất nhiều con cháu chi thứ, địa vị trong nhà họ Dương của hắn còn không bằng bọn họ, ngay cả một vài nha hoàn tôi tớ đôi khi cũng có thể chê cười hắn.

Đám người như Dương Khai Dương Kiệt lại càng thấy xấu hổ vì người anh em như hắn.

Ba người bọn họ nói thì là anh em họ, nhưng quan hệ thực tế cũng không tốt đẹp như với người xa lạ là bao, thậm chí còn chẳng bằng.

Theo lý mà nói, bọn họ hoàn toàn không nên liên hệ với hắn mới phải: “Lẽ nào hai người này biết được mình nay đã khác xưa, chuẩn bị tìm mình ra mặt cho bọn họ sao?”, ánh mắt liếc qua nhìn khuôn mặt không ra bộ dạng gì của hai người Dương Khai Dương Kiệt, trong mơ hồ, dường như Dương Hiên đã hiểu ra được gì đó!
“Chẳng qua là muốn ta ra mặt cho các ngươi, vậy thì đúng là tìm sai người rồi!”.

Rất nhanh chóng, trong lòng Dương Hiên cười lạnh.

Trước kia hai người này rất hay bắt nạt hắn, sau này hắn không đi tìm bọn họ trả thù đã là nể tình máu mủ cùng tộc lắm rồi, còn muốn hắn ra mặt thay cho bọn họ ư, cuộc đời này làm gì có chuyện tốt đẹp như thế cơ chứ!
“Các ngươi tìm ta có việc gì vậy?”.


Vẻ mặt Dương Hiên rất lạnh nhạt, như thể như đang nói chuyện với người lạ nào đó chưa từng gặp nhau.

“Dương Hiên, ngươi giả bộ hồ đồ với chúng ta đúng không? Nếu không phải ngươi không biết điều, đắc tội với người không nên đắc tội thì ta và Dương Khai sao có thể bị thương thế này!”, Dương Kiệt bỗng đứng phắt dậy, tức nổ đom đóm mắt.

“Cái gì mà đắc tội người không nên đắc tội?”, trong mắt Dương Hiên lóe lên một sự hoang mang.

“Mẹ kiếp, thằng oắt ngươi vẫn vờ vịt với chúng ta.

Nếu không phải ngươi không biết tốt xấu đắc tội với Lục Siêu kia, hắn ta có thể lôi chúng ta ra trút giận sao? Cũng chả biết có phải đầu óc của ngươi bị úng nước hay là bị lừa đá, còn không biết đường nghe ngóng xem Lục Siêu kia là kẻ thế nào mà dám đắc tội hắn ta?”, Dương Kiệt chỉ thẳng mặt Dương Hiên bắt đầu mắng như tát nước, càng mắng mỏ trong lòng càng bực bội.

Bà nó chứ, hai huynh đệ hắn ta vất vả lắm mới hoàn thành nhiệm vụ tông môn, vừa mới chuẩn bị đi lĩnh khen thưởng ở Công Đức Điện là đã bị Lục Siêu dẫn theo đám huynh đệ chặn ở cửa lấy thịt đè người, đánh bọn họ đến nỗi cha mẹ suýt không nhận ra.

Cuối cùng biết được thì ra mình bị thằng nhóc Dương Hiên liên lụy, trong lòng không khỏi nổi giận đùng đùng.

“Là Lục Siêu đánh các ngươi à?”, Dương Hiên nhướng mày, lờ mờ hiểu ra đầu đuôi.

Rõ ràng là Lục Siêu kia khó chịu vì mình phế bỏ Kha Vân và Lôi Vân, sau đó không rõ lấy ở đâu ra mà biết được hai người Dương Kiệt, Dương Khai và hắn cùng ở một tộc, bèn túm bọn họ để trút giận.

Thấy Dương Hiên không lên tiếng, Dương Kiệt nhất thời càng mắng nhiếc lớn tiếng hơn.

“Dương Hiên, tuy rằng không biết thằng nhóc nhà ngươi may mắn kiểu chó gì mà lại thông qua được khảo hạch, thuận lợi thăng cấp ngoại môn nhưng ngươi cũng không biết tự lượng sức mình quá đấy.

Lục Siêu là người mà ngươi có thể đắc tội nổi hay sao? Hắn ta là người của Vân Phi Dương sư ca.

Thập đại đệ tử thấy Vân Phi Dương sư huynh cũng phải nể mặt vài phần.

Bản thân ngươi muốn chết thì thôi đi, nhưng sao ngươi lại kéo cả bọn ta vào? Bây giờ thì hay rồi, ngươi bảo bọn ta sau này sống kiểu gì đây?”
“Liên quan quái gì đến ông đây hả!”, Dương Hiên nhún vai nói thẳng thừng.

Hai tên khốn kiếp này bị người ta đánh, hắn không đau lòng một chút nào cả.


“Con mẹ nó ngươi nói gì đấy!”, Dương Kiệt vốn đã bừng bừng lửa giận, phút chốc đã bùng nổ, nội kình trong người luân chuyển, chuẩn bị dạy dỗ Dương Hiên một bài nhớ đời.

Nhưng không đợi hắn ta ra tay, Dương Hiên đã vung một đấm trước, không ai có thể sỉ nhục mẹ của hắn mà không phải trả giá.

Thấy nắm đấm không ngừng to lên, Dương Kiệt nhất thời hơi sững sờ.

Trong ấn tượng của hắn ta, Dương Hiên vẫn luôn là bộ dáng vâng vâng dạ dạ, nhẫn nhịn chịu đựng, nào dám ra tay với hắn ta.

Ngay sau đó…
Một luồng lửa giận không thể diễn tả xông thẳng vào trong bộ não của Dương Kiệt, lồng ngực phập phồng kịch liệt.

“Dương Hiên, ngươi chết chắc rồi!”, hắn ta quát lớn một tiếng, nắm đấm phải vừa động đậy, một quyền lóe lên nhanh như chớp, mơ hồ như có tiếng sói tru thê lương ở trong đó.

Tật Phong Bôn Lang Quyền – võ kỹ cấp hoàng hạ phẩm, chú trọng eo hông hợp nhất, sức mạnh chớp mắt bùng nổ.

Với tu vi ngũ trọng trung kỳ của Dương Kiệt, kết hợp với Tật Phong Bôn Lang Quyền này, phút chốc đã có thể đánh ra sức mạnh bách đỉnh.

Trong suy nghĩ của hắn ta, một đấm này của bản thân có thể đánh chết tên phế vật Dương Hiên này thành con chó chết một cách nhẹ nhàng.

Nhưng rất nhanh chóng, nụ cười dữ tợn trên mặt Dương Kiệt đã cứng lại.

Chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh khủng bố khiến hắn ta tuyệt vọng, lập tức va chạm với nắm đấm của hắn ta.


“Á!”
Theo tiếng kêu thảm thiết, cả người Dương Kiệt nhanh chóng giật lùi với tốc độ khủng khiếp, cả cánh tay vặn vẹo điên cuồng, từng khớp xương thậm chí đã đâm xuyên qua da thịt, kinh người không thể tả nổi.

“Á… Làm… Làm sao có thể… Làm sao có thể…”
Dương Khai bên cạnh phút chốc ngây ngốc tại chỗ, hai mắt trợn trừng giống như nhìn thấy ma quỷ trong truyền thuyết.

Thực lực của Dương Kiệt, hắn ta biết rất rõ, tuy có chút không bằng hắn ta nhưng cũng không kém quá nhiều, trong số võ giả Ngũ Trọng Thiên cũng coi như là một tay cừ khôi.

Kết hợp với Tật Phong Bôn Lang Quyền của cảnh giới Tiểu Thành chính là một võ giả Lục Trọng thiên.

Chỉ cần hơi lơ đãng là sẽ phải chịu thiệt rất lớn.

Dương Hiên chẳng qua chỉ là một tên phế vật, không biết may mắn thế nào mới thăng cấp ngoại môn, dù là tu vi hay huyết mạch đều kém xa Dương Kiệt mới phải, làm sao có thể một quyền đấm Dương Kiệt trọng thương được.

Vừa nãy quay về sơn môn đã bị Lục Siêu dẫn người tiếp đãi bọn họ “thịnh soạn” một phen, không hề biết chuyện Dương Hiên trước phế Kha Vân sau lại diệt Lôi Vân, nếu không bọn họ sẽ không kinh hãi thế này..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi