HUYẾT TÌNH

Đó là một thanh kiếm rất đặc biệt.

Nó được làm từ loại vật liệu lấy từ Phù Tang Tây Tạng, dù rất nhẹ nhưng lại chịu được sức nặng trăm cân, mỏng hơn cả sợi tơ, và sắc bén tới mức chưa biết chừng có thể cắt cả vầng trăng trên kia ra làm hai mảnh.

Gió thu thê lương thổi…

Trái tim Vô Tình chừng như bị ai đó bứt ra khỏi lồng ngực và ném xuống vực sâu muôn trượng.

Nhất thời y không thốt nên lời.

Y có thể nói gì đây?

“Tại sao?”

Ttrong cuộc đời con người có bao nhiêu lần hỏi tại sao? Và có bao nhiêu lần có đáp án chính xác cho những câu hỏi đó?

Thì ra điều mà y e sợ nhất bây giờ mới diễn ra.

Toàn thân y mỏi mệt rã rời, thanh loan đao trên tay rơi xuống đất phát ra thanh âm khốc lãnh.

Kiếm của Lãnh Huyết, thanh kiếm đang kề sát cổ y, cũng rất lạnh.

Nhưng không nơi nào trên thế gian này băng giá bằng cõi lòng y lúc này.

_ Lãnh Huyết! Ngươi không cần phải làm như vậy, hắn không thể làm gì chúng ta đâu!

Vô Tình nhìn hắn với ánh mắt đầy kinh tởm, nhưng rồi y cũng nhận ra hắn nói đúng. Thân thể y hoàn toàn thoát lực, cố gắng lắm mới nhấc được một cánh tay lên.

_ Ngươi yên tâm! Nhuyễn cân tán của ta không làm nguy hại tính mệnh của ngươi. Sau hai canh giờ nữa ngươi sẽ tự phục hồi!

Vô Tình đã nhầm. Điều mà y sợ hãi nhất thực ra chưa diễn ra, dù nó đang đến rất gần.

Hắn tiến lại gần Vô Tình thêm một bước.

_ Ngươi muốn gì?

Vô Tình vừa hỏi, vừa nắm chặt hai bánh xe Ỷ Vân toạ, cố gắng lui lại phía sau, nhưng y chỉ nhích được vài phân thì kiệt sức. Y liếc mắt sang phía Lãnh Huyết, nhưng đáp lại y chỉ là một khuôn mặt lạnh lùng vô cảm.

_ Các ngươi đã làm gì Lãnh Huyết?

Y hỏi, nhưng thực ra y đã có thể lờ mờ đoán ra ẩn tình bên trong. Y hỏi cốt chỉ để phân tán tư tưởng của tên súc sinh kia và kéo dài thời gian.

Nhưng hắn vẫn nhìn y như thôi miên, vẫn từng bước tiến lại gần, đoạn nói:

_ Hắn chỉ là phế vật, ngươi quên hắn đi! Chỉ cần ngươi chịu theo ta, không cần có hắn, ta vẫn sẽ khiến ngươi hạnh phúc suốt đời.

_ Súc sinh!

Cột sống Vô Tình như nổi đầy gai, y hét vào mặt hắn.

Gương mặt hắn vặn vẹo, có vẻ rất tức giận. Hắn giáng thẳng một cái tát vào mặt Vô Tình làm y ngã từ Ỷ Vân toạ xuống đất, khoé miệng rỉ máu, đồng thời hắn giương chân đạp Ỷ Vân toạ của Vô Tình ra xa.

Sau đó hắn lại cúi xuống đỡ Vô Tình dậy, vẻ mặt vô cùng xót xa:

_ Ngươi không sao chứ? Thiên a! Ngươi chảy máu rồi kìa! Thật đáng thương!

Vừa nói hắn vừa lau đi tơ máu nơi khoé miệng Vô Tình.

Vô Tình cố sức vùng ra khỏi bàn tay hắn nhưng vô dụng. Y nghiến răng:

_ Buông ta ra! Buông ra!

Hắn bật cười man dại, đẩy Vô Tình nằm sấp xuống thảm cỏ. Cỏ vẫn thơm dìu dịu. Hắn ngắt một cọng cỏ quét nhẹ lên má Vô Tình:

_ Ngươi có thấy nó thơm không? Nhuyễn cân tán của ta cũng rất thơm phải không? Bãi cỏ này là ta đặc biệt tặng cho ngươi. Cũng nhờ Lãnh Huyết chỉ ta ngươi sẽ ra đây. Nếu ta chọn nơi này làm nơi ân ái đầu tiên của chúng ta, ngươi nhất định rất hài lòng.

Vô Tình chỉ còn biết im lặng.

“Độc pháp của Thiên Độc Tàng cung hữu hương hữu vị, còn là hương và vị rất đặc trưng không thể tìm thấy ở đâu khác”.

Điều này Vô Tình rõ hơn bất kỳ ai, nhưng rốt cuộc y vẫn trúng độc, còn trúng hết thảy hai lần.

Vậy thì y còn có thể nói gì được đây?

“Ta hận ngươi, Vô Tình, ngươi là kẻ ngu xuẩn nhất trên thế gian này. Ngươi tự hại chính bản thân ngươi, tự chuốc lấy nhục nhã muôn kiếp khôn rửa. Ngươi còn hại cả Lãnh Huyết. Tất cả là tại ngươi, Vô Tình, là tại ngươi!”

Vô Tình nằm gục trên bãi cỏ, không ngừng oán hận bản thân. Hồi lâu mới yếu ớt lên tiếng:

_ Ta van ngươi!

_ Ngươi nói gì vậy? Ta chưa nghe rõ!

_ Ta van ngươi! Cầu xin ngươi giết ta đi! Cho ta chết sớm một chút! Van cầu ngươi!

Hắn cười khoái trá:

_ Ngươi thật sự muốn chết?

Vô Tình yếu ớt gật đầu.

Hắn lại cười, cười điên dại.

_ Được! Ta sẽ thành toàn cho ngươi.

Đột nhiên hắn thô bạo lật Vô Tình lên, khiến người y nảy lên trong không trung rồi đập xuống đất. Hắn ghé sát cái mặt mập mạp của mình vào sát mặt y.

_ Ngươi muốn chết sao? Được thôi, ta sẽ thành toàn cho ngươi! Nhưng không phải bây giờ!

Đầu lưỡi hắn lướt nhẹ trên chiếc cằm tinh tế của Vô Tình.

_ Ngươi đợi chút nữa! Chút nữa thôi! Ta sẽ đưa ngươi đến tận cùng khoái lạc. Ngươi sẽ không phải ân hận đâu. Tuyệt đối khi sang đến thế giới bên kia sẽ nhớ ta vĩnh viễn.

Tất cả bắt đầu từ một tiếng xé toạc.

Dường như có một tia chớp rạch ngang bầu trời.

Y phục của Vô Tình tan nát.

Hắn dí sát cái mũi trư của mình lên da thịt Vô Tình, tận lực hít thở, miệng lầm bầm những lời lẽ cuồng điên:

_ Ngươi có biết lần đầu tiên khi ta nhìn thấy ngươi… nhìn thấy thân thể của ngươi… Không! Ngươi không biết… vĩnh viễn không biết… Ta đã khao khát có được ngươi thế nào…Làm sao ngươi hiểu được…Làm sao ngươi hiểu được???

Mấy ngón tay thô kệch béo tròn của hắn bấu chặt vai của Vô Tình, điên cuồng lay lắc y.

_ Ngươi làm ta phát điên…còn ngươi thì sao? Ngươi nhìn ta khinh miệt… ngươi rẻ rúng ta… ghê tởm ta. Nào… sao ngươi không chạy đi… Chạy thoát khỏi ta…Chạy đi… Trong mắt ngươi chẳng phải ta bẩn thỉu như một con cóc sao? Tại sao không thoát khỏi ta đi…

Hắn thở mạnh và gấp gáp, toàn thân nóng bừng như Hoả Diệm sơn. Hắn đã bị kích động đến cực độ.

_ Ta sẽ trả lại ngươi tất cả… tất cả những gì ngươi bắt ta phải hứng chịu… Nhận lấy tất cả… tất cả…

Hai chân hắn áp chặt hai cánh tay Vô Tình, hai tay hắn giữ lấy đầu y, lưỡi hắn cuồng lộng trong miệng y, càng lúc càng sâu…

Hai hàng lệ không ngừng lăn dài trên khuôn mặt Vô Tình, y như đang lên cơn mê sảng…

“Sống thì chịu tội… Chết cũng là tốt…Nhưng chết có phải là sự giải thoát hay chỉ đưa ta vào bến trầm luân đau khổ khác trong kiếp người?”

“ Tại sao là ta? Tại sao cứ phải là ta? Rốt cuộc ta sai ở đâu? Tại sao lại đày ải ta suốt kiếp như thế?”

“Lão thiên! Thử địa! Trái tim ta chỉ còn có một chút nguyên lành, các người cứ phải giày xéo cho tan nát mới thỏa mãn sao?”

“Tại sao lại bắt ta mang lấy thân thể này? Tại sao bắt ta mang lấy sỉ nhục này?!”

Thân hình béo tròn của hắn đè lên Vô Tình, bàn tay hắn thô bạo dày vò y, trên miệng không ngớt vũ nhục y bằng những lời lẽ dâm loạn…

Vô Tình vặn người đau đớn hứng chịu một cơn bão táp nặng nề.

Lãnh Huyết vẫn đứng đó, sừng sững như vách đá.

Vô Tình ngước cặp mắt đẫm lệ bi thống nhìn Lãnh Huyết, y gọi thầm trong cơn mê mải:

_ Lãnh… đệ… đừng…xin… đừng…nhìn… đừng…van…

Hắn chụp bàn tay dơ bẩn lấp chặt miệng Vô Tình. Đầu lưỡi nhớp nhúa xâm chiếm thân thể y.

Vô Tình mở to đôi mắt kinh hoàng ngây dại nhìn Lãnh Huyết:

“Ta van đệ… Van xin đệ… Đừng nhìn… Đừng nhìn nữa…Lãnh Huyết… quay mặt đi…van xin đệ…”

Nhưng Lãnh Huyết vẫn nhìn chằm chằm cảnh tượng ê chề trước mặt, diện vô biểu tình, không lộ ra bất kỳ một cảm xúc.

Lẽ nào Lãnh Huyết đã thay đổi đến mức này?

Kỳ thực trong lòng Lãnh Huyết đang dậy sóng.

Đêm ấy, dưới ánh trăng, làn da Vô Tình trắng như bạc.

Đêm nay vẫn là vầng trăng đó, làn da Vô Tình vẫn trắng như bạc.

Trắng và trong suốt như ánh trăng.

Nhưng đêm nay, sự trong trắng kia đang bị giẫm đạp, ngay trước mặt hắn.

Đôi mắt Vô Tình khi ấy phẳng lặng như mặt hồ, ngây thơ như nhánh lá non, diễm tình như sông Ngân.

Vẫn là đôi mắt kia, lúc này, ú ám mồ hoang, ngây dại như xác chết, vong tình như âm ty.

Khi ấy…

…đôi tay bạch ngọc đặt lên tay hắn, vừa xấu hổ, vừa ấm áp…

…giờ đây cóng lạnh như băng.

…đôi môi yêu kiều mấp máy gọi tên hắn, vụng dại, ngọt ngào…

…giờ đây bị ngấu nghiến đến chảy máu!

…tấm thân băng tuyết run rẩy trong đêm…

…giờ đây bị đọa đày vùi dập.

…thanh âm trong trẻo như gió thu…

…giờ đây vỡ tan trong uất hận.

Đầu Lãnh Huyết đau đến thừa sống thiếu chết.

“Dù cho bách thế luân hồi hai ta vẫn là hảo huynh đệ…”

Khi đó hắn đã rung động thật sự.

Giờ đây hắn cảm thấy những gì đang diễn ra thật tồi bại, hắn muốn chấm dứt nó.

Chỉ thế thôi!

Tuyệt không còn lý do gì khác để hắn phải chấm dứt nó.

Không còn!

Lãnh Huyết thầm nhủ, trong khi đầu vẫn kêu ong ong.

Tay hắn siết chặt chuôi kiếm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi