HUYẾT VỰC MÊ ĐỒ

Chiều nay, Danny khóc thật lâu thật lâu, cho đến khi mệt không chịu được, mới tựa vào đầu vai Sami Keener thiếp đi.

Sami Keener ôm cậu trở lại phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt trên giường.

"Đại nhân." Hầu gái đứng ở cửa, "Thành chủ mời ngài đến phòng họp."

Sami Keener dùng khăn lông ấm giúp cậu lau khô nước mắt trên mặt, sau khi đắp chăn đàng hoàng mới xoay người ra khỏi phòng.

Trong phòng hội nghị, Jonas đang ngồi, còn có Carl Gadeok và một ma nữ ăn mặc nóng bỏng, cùng với Duck vừa mới gặp mặt.

Sami Keener sắc mặt lạnh băng, không nói một tiếng ngồi đối diện Duck.

Đã quá quen với thái độ của hắn, Carl Gadeok cũng không quá để ý, đứng lên giới thiệu mọi người với nhau.

Ma nữ tên là Elea, là tổng thống lãnh quân đoàn biên cảnh thứ bảy của Ma tộc. Chỉ số ma pháp không rõ, nhưng dáng người thật sự nóng bỏng ―― hai chân thon dài, bộ ngực sinh động dưới áo da bó sát người, tóc nâu dài quyến rũ gợn sóng như rong biển, ngũ quan nóng bỏng, nếu không phải giày da cắm một thanh cương đao, không người nào nghĩ nàng có vũ lực.

Duck là phó thống lĩnh quân đoàn biên cảnh thứ tám của Ma tộc, vì trong một chiến dịch thống lĩnh bị thương hôn mê, hơn một ngàn năm chưa tỉnh dậy, bởi vậy tuy thư hạ lệnh của Ma Vương chưa chính thức truyền xuống, Duck cũng đã được công nhận là thống lĩnh trên thực tế.

"Vì sao Bặc Đông còn chưa tới?" Elea nhíu mày, "Thời gian của ta rất quý giá."

Vừa dứt lời, bên tai truyền đến thanh âm thủy tinh vỡ vụn, một con dơi rất lớn sải hai cánh, phá cửa sổ vọt vào, mùi rượu lan tỏa khắp nơi từ những kẽ răng đỏ máu.

"Ta biết ngay mà!" Vẻ mặt Elea chán ghét.

Con dơi rơi xuống trên mặt đất, biến thành một thanh niên, quân trang đỏ áo choàng đen, tươi cười tràn đầy tà khí.

"Bảo bối thân ái của ta." Nam tử dang tay đón nhận, kết quả bị Elea dùng ánh mắt phừng phừng lửa giận trừng trở về.

"Bặc Đông đại nhân, mời ngồi!" Trước khi bọn họ lao lên đánh nhau, Carl Gadeok kịp thời kéo ghế cho hắn, hơn nữa nhiệt tình dào dạt hướng Jonas cùng Sami Keener giới thiệu, "Vị này chính là quân đoàn trưởng dơi Huyết tộc, Bặc Đông."

Vẫn phải cho Ma Vương chút mặt mũi, Bặc Đông đành phải thu hồi dục vọng ôm mỹ nữ của mình, hậm hực ngồi trên ghế, hơn nữa quay đầu nhìn khắp nơi, "Sera điện hạ đâu?"

"Hắn hôm nay sẽ không tham dự." Jonas xuất thân từ quân nhân, từ trước đến nay không thể nào thích loại người không tuân thủ quy tắc chẳng phân biệt trường hợp, vì thế ngữ khí có chút lạnh nhạt.

Ma Vương điện hạ cùng thiên sứ đại nhân. Bặc Đông ở trong lòng bĩu môi, lạnh băng băng, vừa thấy đã biết nhàm chán.

Hội nghị giằng co bốn tiếng mới kết thúc, Carl Gadeok đã đói đến mức bụng kêu rầm rì, Bặc Đông luôn mắt đi mày lại với Elea, mà Duck tương đối mà nói thì là kẻ bi kịch nhất, vì hắn không có lý do, không thể hiểu được, bị Sami Keener trừng mắt nhìn không dưới mấy chục lần, quả thực buồn bực muốn chết ―― vì sao bất kể mình nói hay không nói, bất kể mình nói nội dung là gì, vị thiên sứ đại nhân này đều phải dùng ánh mắt căm tức muốn giết người nhìn mình?!

Quả thực là tên bệnh tâm thần!

"Không phải ngươi chạy tới đùa giỡn hắn chứ?" Bặc Đông cũng nhìn thấy, khi thu thập văn kiện đi ra ngoài, nhỏ giọng hỏi Duck.

"Sao có thể!" Duck quả thực muốn khóc, "Hắn còn cao hơn nửa cái đầu so với ta, ta thích loại hình nhỏ xinh!"

"Ta thích loại nóng bỏng." Bặc Đông nuốt nước miếng, "Tốt nhất là trước ngực có hai thứ vừa nhẹ nhàng vừa mềm mai, thơm ngào ngạt, thì quá tốt."

"Hạ lưu!" Thanh âm đàm luận bị gió đưa đến tai Elea, thành công dẫn nàng liếc mắt xem thường.

"Chúng ta đang thảo luận về màn thầu, có cái gì mà hạ lưu!" Bặc Đông trơ trẽn rống.

Elea tạo ra kết giới thuấn di, bước vào.

"Ta cũng muốn đến nhà ngươi làm khách!" Bặc Đông kích động xông lên, kết quả bị kết giới cách trở bên ngoài, thiếu chút nữa bị bắn ngược lên cây.

"Nén bi thương." Duck vỗ vỗ bờ vai của hắn, mặt đầy đồng tình, "Loại bướng bỉnh này, ước chừng ngang bằng với năm nam nhân!"

"Ta thích loại tính cách này!" Bặc Đông chỉnh cằm ngã lệch trở về, tin tưởng tràn đầy nắm tay, "Ta nhất định phải theo đuổi được nàng!"

"Vậy cũng phải sau chiến dịch này đã." Duck hết nói nổi khoát vai hắn, "Đi, trước đi cùng ta tới văn phòng, sửa sang lại đồ Jonas đại nhân yêu cầu."

"Ta không thuộc sự cai trị của Ma Vương!" Bặc Đông bất mãn.

"Nhưng ngươi thuộc về Huyết tộc, Jonas đại nhân là người yêu của Sera điện hạ." Duck nhắc nhở hắn.

"...... Bọn họ còn chưa kết hôn đâu." Bặc Đông toàn tâm toàn ý muốn lười biếng.

"Ngủ cũng đã ngủ qua rồi." Duck khinh thường.

"......"

"Nhanh lên đi!"

"Ngươi đúng là một con vịt ồn ào, thảo nào gọi là Duck!" Bặc Đông oán độc, bước chân cọ tới cọ lui, hận không thể đi một bước lui ba bước.

Mặt Duck không đổi sắc, bay lên dùng sức đá giữa mông hắn.

Đoàn trưởng dơi kêu thảm thiết một tiếng, vẽ ra đường cong hoàn mỹ trong không trung, thẳng tắp nhào vào văn phòng lầu hai.

Carl Gadeok trợn mắt há hốc mồm, nhìn nam nhân áo đen trước mặt mình, nửa ngày mới buông một câu, "Hóa ra ngài nóng lòng muốn làm việc như vậy, Jonas đại nhân nhất định sẽ rất cảm động."

Bặc Đông bị quăng ngã thất điên bát đảo, ở trong lòng yên lặng cắn Duck thành từng mảnh.

Trong phòng ngủ, Danny đang ôm chăn phát ngốc.

"Tỉnh rồi?" Sami Keener ngồi ở mép giường.

Danny nhìn hắn, ánh mắt hơi trốn tránh.

"Ăn một chút gì đi." Sami Keener kéo cậu tới, "Trời đã tối rồi."

"...... Ngài không chê ta sao?" Danny nhỏ giọng hỏi.

Sami Keener nhìn cậu," Vì sao ta phải ghét bỏ ngươi?"

Hóc mắt Danny lại đỏ lên.

"Chuyện quá khứ, ai cũng không có biện pháp thay đổi, cho nên cũng không cần chấp niệm." Thanh âm Sami Keener bình lặng, "Ngươi bây giờ rất tốt cũng rất đáng yêu, thiện lương thông minh, là tiểu hồ ly ngoan ngoãn nhất, ta có lý do gì ghét bỏ ngươi?"

Danny khịt mũi, thiếu chút nữa lại khóc tiếp.

"Lại khóc nữa, ta sẽ bực mình." Sami Keener khẽ nhíu mày.

Tiểu hồ ly chớp mắt, nghẹn nước mắt ngược trở về.

Bị bộ dạng ngây ngốc của cậu chọc cười, Sami Keener xoa bóp mũi cậu, đáy mắt xẹt qua một tia sủng nịch.

Thời gian ăn cơm đã qua, cho nên nhà ăn trống rỗng. Sami Keener gọi hầu gái tới, vừa định bảo nàng đi tìm đầu bếp, lại bị Danny ngăn lại.

"Không cần phiền người khác." Danny nhìn hắn, "Ta có thể tự mình làm, mượn phòng bếp một chút cho ta là được."

Sami Keener gật gật đầu, cùng cậu đến phòng bếp.

Danny có hơi quẫn bách, "Ngài có thể ra ngoài chờ ta, nơi này hơi lộn xộn." Quần áo Sami Keener sạch sẽ không có chút bụi bặm, để hắn đứng trong phòng bếp lộn xộn, luôn có cảm giác không ổn rất mạnh.

"Muốn làm cái gì?" Sami Keener hỏi.

"...... Mì Ý với thịt băm là được rồi, ngài có muốn ăn hay không?" Danny đun nồi nước sôi.

Sami Keener không phản đối.

Thế này coi như đồng ý? Danny kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn hắn một cái.

Sami Keener nghiêng đầu, bên tai trắng hình như hơi hơi...... ửng hồng.

Đây nhất định là do mình hoa mắt! Danny tự mình an ủi, lắc lắc đầu tiếp tục nấu mì.

Ban đầu chỉ muốn nấu mì Ý thịt băm đơn giản nhất, nhưng bởi vì Sami Keener phá lệ muốn ăn, cho nên mì Ý đương nhiên thăng cấp thành loại xa hoa, không chỉ có có thịt băm, còn có rau xà lách, cà chua cùng nấm, cùng với một ít phô mai vụn, cuối cùng còn rưới nước sốt bơ khoai tây.

Nhà ăn đã đóng cửa, cho nên Danny bưng khay đồ ăn, được Sami Keener di động nháy mắt tới nóc nhà.

Gió đêm hơi lạnh, Danny nho nhỏ run lập cập, Sami Keener căng kết giới ra, ngăn cản ít khí lạnh.

"Ăn ngon không?" Danny hỏi.

Sami Keener gật đầu.

Danny khóe miệng giơ lên, ăn cùng hắn cái gì cũng thành mỹ vị.

Sợi mì trơn mềm mang theo hương vị mạch nha, rau dưa trộn vị thanh thúy hòa với vị mặn của nước chấm, cùng với mùi sữa tươi nhàn nhạt, ở trong miệng dung hợp thành hương vị kỳ diệu ngon lành.

"Nếu ngài thích, lần sau ta lại nấu cho ngài." Danny cười tủm tỉm, "Ta còn có thể làm rất nhiều rất nhiều món khác!"

Sami Keener buông nĩa, tay phải nhẹ nhàng lau nước chấm trên mặt cậu.

Bàn tay dịu dàng lướt qua trong giây lát, động tác quá thân mật, Danny sửng sốt, sau đó khuôn mặt nháy mắt đỏ phừng.

Sami Keener thu hồi tay, tiếp tục cúi đầu ăn.

"...... Đại nhân."

"Ân?"

"Ngài đang dùng nĩa ăn canh."

"......"

Sắc mặt thiên sứ đại nhân thản nhiên, cử chỉ ưu nhã buông nĩa, lấy cái muỗng ở một bên qua bắt đầu ăn mì.

......

Tiểu hồ ly cúi đầu, ngây ngốc cười trộm.

"Bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ dạy ngươi ngôn ngữ thiên đường." Sami Keener ý thức được mình thất thố, vì thế mặt không biểu tình nói sang chuyện khác.

"Thật sao?" Danny ngậm muỗng, vui sướng mở to hai mắt.

"Nếu học không được, không được đến thiên đường!" Sami Keener ngữ khí rất lạnh.

"Ta nhất định sẽ học thật tốt!" Dôi mắt Danny sáng long lanh.

Gió nhẹ nhàng thổi qua hai người trên nóc nhà, một người lòng tràn đầy vui mừng, một người suy nghĩ hỗn loạn.

"Ta có thể nhìn lại ngôi sao nhỏ của mình một chút không?" Ăn xong Danny thỉnh cầu.

"Vì sao luôn muốn nhìn nó?" Sami Keener hỏi.

"Bởi vì đó là ngôi sao của ta!" Danny chờ đợi.

Thật đúng là câu trả lời thiếu muối. Sami Keener ở trong lòng lắc đầu, che khuất ánh sáng ngôi sao của mình, làm cho ngôi sao nhỏ kia hiển lộ ra.

"Hình như hơi sáng hơn một chút!" Danny ôm đầu gối, nhìn không trung vui vẻ.

"Ngươi muốn nó sáng hơn?" Sami Keener hỏi.

"Không cần, như bây giờ là tốt rồi." Danny quay đầu nhìn hắn, biểu tình có chút thẹn thùng, "Có thể ở bên ngài, vậy là đủ rồi."

"Cách xa ta một chút, vầng sáng của ngươi mới không bị che lấp." Sami Keener nhàn nhạt nói.

"Nhưng ta không cần tỏa sáng a." Tiểu hồ ly bướng bỉnh, "Ta chỉ muốn ở bên cạnh ngài, chẳng cần người khác nhìn thấy, chỉ cần ta tự mình biết là được."

Sami Keener không nói nữa, nhẹ nhàng nằm trên nóc nhà.

Danny biến về tiểu hồ ly, tay chân nhẹ nhàng tựa trước ngực hắn, đem chính mình cuộn thành quả cầu lông.

"Oa, cùng nhau ngắm sao, thật lãng mạn!" Sera tựa vào cạnh cái hồ nước, nhìn trên hai người trên nóc nhà cảm khái.

Jonas đi tới, im lặng lấy kính viễn vọng của cậu.

"Ta còn chưa nhìn thấy họ thân mật!" Sera bĩu môi.

"Ta giúp ngươi lấy ít sữa tươi, uống xong rồi đi ngủ." Jonas xoa xoa đầu cậu, "Ngoan."

"Đêm nay muốn mười cái hôn chúc ngủ ngon!" Sera nói điều kiện, "Phải dùng phương pháp như hoàng tử với người đẹp ngủ trong rừng!"

"Hai mươi cái cũng có thể." Jonas hôn hôn cậu, "Chờ ta."

Sera ngoan ngoãn gật đầu, trên giường vỏ sò nghịch trân châu.

"Trời ạ! Điện hạ!" Một nam nhân vọt vào từ cửa sổ, trong thanh âm tràn ngập khiếp sợ, "Ngài lại diễn cái gì? Vậy mà không gọi ta!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi